Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Nở hoa tiếng cười

Cả một buổi sáng nghĩ về bốn bông sứ đỏ ngoài ban công, hẹn nhau nở cùng một lúc, ngay khi ba mẹ vắng nhà...

 

Hai chị em cứ đùa: gọi bông từ “bạn” qua “cụ”. “Bạn ráng tươi cho đến ngày ba mẹ ta về nhá!”. “Không không, nó là bon sai, lớn tuổi rồi, chị phải gọi nó bằng cụ!” :)) Những cánh hồng rung rinh gật gật, tin ko? ;))

 

Ngày cả nhà dọn về cách đây hơn chín tháng, cây sứ chết khô. Ba chặt bỏ nửa thân cây, trong hi vọng mong manh. Rồi có thêm bạn bè từ các chậu khác, rồi nhận nước, nhận nắng, vậy mà lặng lẽ hồi sinh. Tám tháng trời chỉ lơ thơ vài chiếc lá, bỗng nhiên một hôm xòe ra nụ đỏ trong sự ngỡ ngàng của hai cô nhỏ. Đó là điều bất ngờ lớn nhất của ngày, là niềm vui của tuần, là tin tức sốt dẻo nhất hai chị em tranh kể với ba mẹ, vì hoa nở cũng là lúc hai bạn lớn vắng nhà.

 

Giờ thì, sau sự kiện bông hoa cô độc ấy, có cả bốn bạn nhỏ riu ríu nở bên nhau.

 

Không chỉ thế, cạnh đó còn một cái nụ đang chờ ngày hé. Em Nhol bảo sao có thêm chi một nụ, là “tứ quý” được rồi. “Ê, nó nghe thấy nhỉ? Xin lỗi nha!”. “Ừ, nó nghe thấy sẽ buồn đó!”. “Chết, em phải xin lỗi lần nữa quá”. “Xin lỗi, xin lỗi nha, Haha”.

 

Cứ thế, cây sứ đã - chết - mà - không - chết nở hoa tiếng cười…

 

Và lạ thế, cuối tuần đi làm, cứ ngồi nhớ thương bốn cái hoa, thật nhiều, như thương một hồi đáp mong manh, đỏ thắm của tình yêu…

7 nhận xét:

  1. Hihi, hồi xưa mình cũng hay ngồi nhìn hoa ngắm cỏ. Khoái nhất là nhìn cái cây mình trồng lớn từng ngày.
    Gửi lời thăm mấy cái bông sứ nhen!

    Trả lờiXóa
  2. yêu hai "cô nhỏ" và bốn bông sứ đỏ :).

    Trả lờiXóa
  3. niềm vui, đôi khi chỉ đơn giản như rứa chị hen (mà niềm vui này, dịu dàng ghê nơi) :)

    Trả lờiXóa
  4. Chia vui cùng "bốn bạn". Em cũng đang gắng trồng, tưới nhưng lũ cây nhà em nó yếu xìu, nhìn thương quá chừng thương. Chắc phải đến nhà "bạn lớn" lĩnh hội kinh nghiệm quá!

    Trả lờiXóa
  5. Cũng hổng có kinh nghiệm gì hết Quyên ơi, chỉ có "tình iu", hi

    Trả lờiXóa