Rating: | ★★★★ |
Category: | Other |
Post theo yêu cầu của Tiểu Ngoan Đồng. Đây mới chỉ là nửa chương thơ (viết từ Hà Nội) trong ngàn chương thơ (viết từ muôn phương) của đại huynh Lam Điền ;))
Sợi dây tri âm đã thêm bền chặt giữa anh em ta từ những ngày ấy, chẳng hay đại huynh còn nhớ? :)
Chừ mây gió sông hồ thôi khắc khoải
nắng mười phương đau thắt một trưa buồn
hoa khế rụng trên chái nhà lai rải
có nhớ người ngồi khóc dưới mưa tuôn?
Chừ lạc bước sông hồ trên đất bắc
chuyện trăm năm bặt dứt nghẹn ngang đầu
gió vẫn thổi tiếng người qua rát mặt
dấu chân nào day dứt một niềm đau
Chừ xa lắm, niềm tin nào có nữa
cõi nhân gian vô lý đến thật thà
ừ cũng biết niềm tin thành vụn vữa
mái ấm nào cũng hóa tuyệt mù xa
Chừ lẻ bước một mình trong gió bụi
nghe ngàn trăng ngàn gió vãn bên đời
tay níu giữ một chút vàng nắng lụi
ngửa lòng mình rồi giũ áo ra phơi
Chừ lạ lắm, cõi người không định trước
sống hay không và gục ngã bao giờ
tim còn đập thì bàn chân vẫn bước
mắt vẫn nhìn và giọng nói ra thơ....
Chừ tất cả cũng là hư ảo tất
như chiều qua con dế bật rên buồn
chỉ hư ảo hiện đang là rất thực
thực tế là.. là hư ảo luôn luôn...
5-10-2004
"Người ơi người ở đừng về"
lời môi lưỡi rót lạnh tê mấy mùa
cảm tình đâu có bán mua
mà buông bắt để hơn thua làm gi
giữ người đi để người đi
người thương nương bóng cây si hiểu lầm
một ngày hơn cả trăm năm,
tình yêu đâu nhất thiết cầm tay nhau
mắt người mượn sắc ca dao
lầm nhau câu hát ngấm vào si mê
giữ người đi để người về
tình yêu nào có nguyện thề dạ thưa
người nay mượn cớ người xưa
để cho phản trắc đổ thừa câu ca
trải lòng đâu kể gần xa
ngắt làm chi ngọn hoa cà vu vơ
Nếu như nắng đợi mưa chờ
gặp nhau là bởi bất ngờ nhân duyên
13-10-2004
Bất ngờ
Bất ngờ uống, bất ngờ say
bất ngờ tỉnh dậy thấy ngày qua đêm
bất ngờ rối ruột nhau thêm
đường xưa váng vất cho mềm nỗi đau
Bất ngờ mình lại gặp nhau
tình thân hữu chúc một câu bất ngờ
thế rồi chắt rượu thành thơ
thắp lên một đốm bất ngờ trong nhau
Bất ngờ biết đấy là đâu
mượn thời gian nhấm sẫm màu nhân gian
bất ngờ trong chuyện đa đoan
để ai bất chợt về hoang mang ngờ....
17-10-2004
Băn khoăn chi chuyện liệu chờ
ngày mai là của bất ngờ hôm nay
khi bàn tay nắm bàn tay
đừng buông bắt những chân mây cuối trời
kìa em đang đứng bên đời
vội làm chi một kiếp người tẻ suông
đa mang chi một nỗi buồn
để trăm năm cứa vào buôn buốt lòng
khoắng tình cảm gạn đục trong
mới hay giữa mớ bòng bong có mình
thì thôi, gác cuộc hành trình
về treo đao kiếm với tình trạng trơ
giấc đời mơ giấc đời mơ
ai hong củi lửa cho thơ sém lòng
người xưa vượt núi băng sông
để người nay biết về đồng ăn cua....
25-10-2004
Mỗi sớm mai
Mỗi sớm mai thức dậy
lại nghĩ đến những người mình yêu thương
thân thiết nhất
có những người xa ta
nửa vòng trái đất
có những người gần ta
chỉ một tiếng a lô
trái đất vẫn tròn vo
nên tình thương gặp lại hoài không dứt
có những nỗi niềm lấp khuất
xếp thành bậc đá tâm hồn
mỗi ngày một dày hơn
đanh rắn
có những niềm vui đầy đặn
đã bốc hơi bay đi...
Mỗi sớm mai
ta chờ đợi những gì
từ cuộc sống?
Ngòai kia trời vẫn rộng
Xung quanh mình còn có những niềm thương
rất đỗi bình thường
nhưng vẫn hồng mỗi sớm
để trong ta niềm tin chưa tắt lịm
niềm tin với nhân gian
không hình tướng rõ ràng
không kỳ vọng
vì biết đời vẫn rộng
mười ngón tay không giữ được gì đâu..!
Mỗi sớm mai
Ta lại bắt đầu
dốc sức vào công việc mới
niềm thương nếu còn
sẽ đợi
bước chân ta
và nếu nhân duyên không hóa thân vào dưới mái nhà
thì cuộc sống vẫn sông hồ vô định
kiếp người vô định
mở lòng ra
giữ lấy chính tâm mình
giữ lấy niềm tin
sống và chuyển cuộc đời bằng công phu tinh tấn
niềm vui vô tận
khi nhân quả hoàn thành
dứt bặt tử sinh
tự biết mình làm được
điều không nói trước
không đợi chờ ai
không quy định ngắn dài
chỉ biết mỗi sớm mai
vẫn đợi chờ ta
sống tốt.
Trưa 3-11-2004
Những chuyện buồn
như lửa đêm gặm nhấm
như ngàn truông gió ngậm
ngột ngạt vô cùng
Những chuyện buồn
dạy ta biết bao dung
biết nhìn trong thiên hạ những gì còn khiếm khuyết
gió cạn mùa cũng kiệt
kiếp người sao khỏi long đong
Những chuyện buồn
cho ta biết thong dong
bỏ mặc dòng đời xuôi ngược
nỗi niềm phía trước
đến hay không xin hãy tự nhiên là
Những chuyện buồn
cho ta hiểu thêm ta
gác lại một tầm tay với
mở lòng ra với những mai hồng nắng mới
thấy đời còn vang nhịp sinh sôi
Những chuyện buồn
như em và tôi
quá khứ đan vào cơ cực
vẫn giữ niềm tin phía trước
khi bàn tay nắm bàn tay
Những chuyện buồn
như đêm nay
lặng lẽ
ly rượu cũng bất ngờ
cạn mãi không say...
Giọt buồn đắng nữa thành cay
Rót sầu cho chén rượu đầy đêm vơi...
Đêm say 8-11-2004
Nơi con về
Đất vẫn nảy mầm xanh từ vạn thuở
Nên lòng con vướng víu đọt rau vườn
nắm tay mẹ nhận bao lời nhắc nhở
mẹ dành dụm một đời, trao con những yêu thương
Rồi sương gió vẫn về trên tóc mẹ
để con đi xa lắc bước sông hồ
đêm gió lọt vách nhà thêm quạnh quẽ
nỗi nhớ vo tròn giọt nước mắt chưa khô
Con nhớ lắm, góc bờ ao cá quẫy
liếp cam giờ bén rễ được bao nhiêu
mẹ un khói cho hoàng hôn ngún cháy
và mắt con cay mải miết trong chiều
Giữa xứ lạnh thèm về bên bếp lửa
Nhìn sợi khói tinh sương treo nắng sớm qua thềm
Cánh võng cũ chắc còn bên bậu cửa
Khóm củi sau vườn ai tiếp mẹ tìm thêm?
Hẹn với mẹ một ngày hoa khế nở
rộn sân nhà nắng mới cũng ngân vang
đường quê ấm trả lời con duyên nợ
nghĩa trăm năm về đoàn tụ họ hàng.
(Hà Nội - mùa đông năm Giáp Thân)
Lam Điền