Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Tiếng nước

"Tiếng đất nước cất lên cùng sóng vỗ
Nghe quen rồi mà cứ rưng rưng" (LQV)

Người ơi, mình nhớ tiếng - nước ấy, nên đọc hai câu này mà rưng rưng thương người thơ quá.

Đất nước không chỉ là tổ quốc, mình muốn gọi cái doi đất bên sông là đất nước.

Cái bến nước ấy đấy, có thể còn hoai hoải mùi bùn, lại không xanh mướt, nhưng cái tiếng nước chạm đất ở đó đã ở lại với mình, từ cái đêm mình nghe trong tiếng nước vỗ bờ nhịp điệu hợp tan, âm âm chậm rãi như hai cái bóng người lầm lụi trên ghe đi ngang đêm. Cái tiếng nước ấy, vừa đủ ấm như lời chào buổi sơ ngộ, vừa đủ lạnh như đá vàng đã mỏi...

Một ngày trăng khác, nhé, bỏ hết ngoài tai chuyện bướm ong, chúng mình không nói tiếng - người, chỉ nghe tiếng - nước, được không?

30.5.10

Ai đã kém cỏi khi nói những lời vĩnh biệt thì không thể chờ đợi gì nhiều nhặn ở các cuộc gặp lại
(M.Kundera)

Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

Ai hong củi lửa cho thơ sém lòng

Rating:★★★★
Category:Other
Post theo yêu cầu của Tiểu Ngoan Đồng. Đây mới chỉ là nửa chương thơ (viết từ Hà Nội) trong ngàn chương thơ (viết từ muôn phương) của đại huynh Lam Điền ;))

Sợi dây tri âm đã thêm bền chặt giữa anh em ta từ những ngày ấy, chẳng hay đại huynh còn nhớ? :)

Chừ mây gió sông hồ thôi khắc khoải
nắng mười phương đau thắt một trưa buồn
hoa khế rụng trên chái nhà lai rải
có nhớ người ngồi khóc dưới mưa tuôn?

Chừ lạc bước sông hồ trên đất bắc
chuyện trăm năm bặt dứt nghẹn ngang đầu
gió vẫn thổi tiếng người qua rát mặt
dấu chân nào day dứt một niềm đau

Chừ xa lắm, niềm tin nào có nữa
cõi nhân gian vô lý đến thật thà
ừ cũng biết niềm tin thành vụn vữa
mái ấm nào cũng hóa tuyệt mù xa

Chừ lẻ bước một mình trong gió bụi
nghe ngàn trăng ngàn gió vãn bên đời
tay níu giữ một chút vàng nắng lụi
ngửa lòng mình rồi giũ áo ra phơi

Chừ lạ lắm, cõi người không định trước
sống hay không và gục ngã bao giờ
tim còn đập thì bàn chân vẫn bước
mắt vẫn nhìn và giọng nói ra thơ....

Chừ tất cả cũng là hư ảo tất
như chiều qua con dế bật rên buồn
chỉ hư ảo hiện đang là rất thực
thực tế là.. là hư ảo luôn luôn...

5-10-2004


"Người ơi người ở đừng về"
lời môi lưỡi rót lạnh tê mấy mùa
cảm tình đâu có bán mua
mà buông bắt để hơn thua làm gi
giữ người đi để người đi
người thương nương bóng cây si hiểu lầm
một ngày hơn cả trăm năm,
tình yêu đâu nhất thiết cầm tay nhau
mắt người mượn sắc ca dao
lầm nhau câu hát ngấm vào si mê
giữ người đi để người về
tình yêu nào có nguyện thề dạ thưa
người nay mượn cớ người xưa
để cho phản trắc đổ thừa câu ca
trải lòng đâu kể gần xa
ngắt làm chi ngọn hoa cà vu vơ
Nếu như nắng đợi mưa chờ
gặp nhau là bởi bất ngờ nhân duyên

13-10-2004


Bất ngờ

Bất ngờ uống, bất ngờ say
bất ngờ tỉnh dậy thấy ngày qua đêm
bất ngờ rối ruột nhau thêm
đường xưa váng vất cho mềm nỗi đau
Bất ngờ mình lại gặp nhau
tình thân hữu chúc một câu bất ngờ
thế rồi chắt rượu thành thơ
thắp lên một đốm bất ngờ trong nhau
Bất ngờ biết đấy là đâu
mượn thời gian nhấm sẫm màu nhân gian
bất ngờ trong chuyện đa đoan
để ai bất chợt về hoang mang ngờ....

17-10-2004


Băn khoăn chi chuyện liệu chờ
ngày mai là của bất ngờ hôm nay
khi bàn tay nắm bàn tay
đừng buông bắt những chân mây cuối trời
kìa em đang đứng bên đời
vội làm chi một kiếp người tẻ suông
đa mang chi một nỗi buồn
để trăm năm cứa vào buôn buốt lòng
khoắng tình cảm gạn đục trong
mới hay giữa mớ bòng bong có mình
thì thôi, gác cuộc hành trình
về treo đao kiếm với tình trạng trơ
giấc đời mơ giấc đời mơ
ai hong củi lửa cho thơ sém lòng
người xưa vượt núi băng sông
để người nay biết về đồng ăn cua....

25-10-2004


Mỗi sớm mai

Mỗi sớm mai thức dậy
lại nghĩ đến những người mình yêu thương
thân thiết nhất
có những người xa ta
nửa vòng trái đất
có những người gần ta
chỉ một tiếng a lô
trái đất vẫn tròn vo
nên tình thương gặp lại hoài không dứt
có những nỗi niềm lấp khuất
xếp thành bậc đá tâm hồn
mỗi ngày một dày hơn
đanh rắn
có những niềm vui đầy đặn
đã bốc hơi bay đi...

Mỗi sớm mai
ta chờ đợi những gì
từ cuộc sống?
Ngòai kia trời vẫn rộng
Xung quanh mình còn có những niềm thương
rất đỗi bình thường
nhưng vẫn hồng mỗi sớm
để trong ta niềm tin chưa tắt lịm
niềm tin với nhân gian
không hình tướng rõ ràng
không kỳ vọng
vì biết đời vẫn rộng
mười ngón tay không giữ được gì đâu..!

Mỗi sớm mai
Ta lại bắt đầu
dốc sức vào công việc mới
niềm thương nếu còn
sẽ đợi
bước chân ta
và nếu nhân duyên không hóa thân vào dưới mái nhà
thì cuộc sống vẫn sông hồ vô định
kiếp người vô định
mở lòng ra
giữ lấy chính tâm mình
giữ lấy niềm tin
sống và chuyển cuộc đời bằng công phu tinh tấn
niềm vui vô tận
khi nhân quả hoàn thành
dứt bặt tử sinh
tự biết mình làm được
điều không nói trước
không đợi chờ ai
không quy định ngắn dài
chỉ biết mỗi sớm mai
vẫn đợi chờ ta
sống tốt.

Trưa 3-11-2004


Những chuyện buồn
như lửa đêm gặm nhấm
như ngàn truông gió ngậm
ngột ngạt vô cùng

Những chuyện buồn
dạy ta biết bao dung
biết nhìn trong thiên hạ những gì còn khiếm khuyết
gió cạn mùa cũng kiệt
kiếp người sao khỏi long đong

Những chuyện buồn
cho ta biết thong dong
bỏ mặc dòng đời xuôi ngược
nỗi niềm phía trước
đến hay không xin hãy tự nhiên là

Những chuyện buồn
cho ta hiểu thêm ta
gác lại một tầm tay với
mở lòng ra với những mai hồng nắng mới
thấy đời còn vang nhịp sinh sôi

Những chuyện buồn
như em và tôi
quá khứ đan vào cơ cực
vẫn giữ niềm tin phía trước
khi bàn tay nắm bàn tay

Những chuyện buồn
như đêm nay
lặng lẽ
ly rượu cũng bất ngờ
cạn mãi không say...

Giọt buồn đắng nữa thành cay
Rót sầu cho chén rượu đầy đêm vơi...

Đêm say 8-11-2004

Nơi con về

Đất vẫn nảy mầm xanh từ vạn thuở
Nên lòng con vướng víu đọt rau vườn
nắm tay mẹ nhận bao lời nhắc nhở
mẹ dành dụm một đời, trao con những yêu thương

Rồi sương gió vẫn về trên tóc mẹ
để con đi xa lắc bước sông hồ
đêm gió lọt vách nhà thêm quạnh quẽ
nỗi nhớ vo tròn giọt nước mắt chưa khô

Con nhớ lắm, góc bờ ao cá quẫy
liếp cam giờ bén rễ được bao nhiêu
mẹ un khói cho hoàng hôn ngún cháy
và mắt con cay mải miết trong chiều

Giữa xứ lạnh thèm về bên bếp lửa
Nhìn sợi khói tinh sương treo nắng sớm qua thềm
Cánh võng cũ chắc còn bên bậu cửa
Khóm củi sau vườn ai tiếp mẹ tìm thêm?

Hẹn với mẹ một ngày hoa khế nở
rộn sân nhà nắng mới cũng ngân vang
đường quê ấm trả lời con duyên nợ
nghĩa trăm năm về đoàn tụ họ hàng.

(Hà Nội - mùa đông năm Giáp Thân)

Lam Điền

Câu thơ đề nốt cho ngày đi qua

Rating:★★★
Category:Other
Chép tạm cho Tiểu Ngoan Đồng, nhân lỡ hôm qua giang hồ bịa đặt mình thuộc trăm bài thơ của Sói :p

Có nàng con gái như sương
Nửa đêm đốt nén trầm hương quán thiền
Ta ngồi ngơ ngẩn ngoài hiên
Nghe kinh ngỡ lạc mấy miền vô ưu

***

Em về vui cuộc nhân sinh
Còn duyên khắc tụ cạn tình khắc tan
Ta ngồi trong giấc đại ngàn
Buông đường mây trắng lòng an định sầu

***

Lời giả trá lời thật thà
Lời lành lời dữ cũng là lời thôi
Người nghe cười khóc từng hồi
Thân tâm cuồng loạn xóa bôi chân tình

Em ngồi đối diện vô minh
Lời nhân gian rọi một linh ảnh sầu

***

Ưu Đàm một đóa vừa niêm
Ba ngàn thế giới cùng khiêm cung chào
Hỏi ai giữa chốn lao xao
Thấy sen còn nhớ đường vào tánh không?

***

Tay nâng chén rượu ngang mày
Men nồng chưa thấm hồn say mấy lần
Nghiêng đầu trông phía cố nhân
Tâm giao cách mấy đường trần có hay
Giật mình níu vội chân mây
Câu thơ đề nốt cho ngày đi qua

***

Mỗi bài thơ dẫu vài dòng
Cũng là tấm lòng vọng tiếng tri ân
Gửi em một chút ân cần
Riêng ta giữ lại vạn phần lẻ loi

Mỗi bài thơ một nụ cười
Gửi lại cho người hạnh phúc mây bay
Riêng ta giữ lại trên tay
Một vầng trăng mộng của ngày xa xưa

Gửi em một thoáng hương đưa
Tất cả lọc lừa giữ lại riêng ta
Gửi em một chút tình xa
Riêng ta giữ lại bao la tình sầu

Lời thơ như tiếng nguyện cầu
Ru em dỗ giấc mộng đầu bình yên

***

Người ngại xa kẻ ngại gần
Cuộc tình muốn chớm tần ngần ngại tan
Thiền sư ngại khách hồng nhan
Say kinh bỏ hội trần gian lẫy lừng
Ta sợ phố muốn về rừng
Ngại đêm mộng mị khóc từng tình nhân

Thì thôi xa ngái như gần
Nghìn năm ai nhớ một lần mây qua


Sói Đồng Hoang

Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Mơ khăn gói

Ðêm đêm mơ thấy làm khăn gói
Ðể sớm mai rồi vẫn quẩn quanh
(Quang Dũng)

Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

Vọi

Vài dòng viết vội... để biết là có những lúc mình nhớ Vọi.

Vọi của Khái Hưng, và là Vọi - tên mình đặt cho anh - người đàn ông đã cắn răng đến bật khóc khi viết được cái tên của chính mình, sau bao ngày cặm cụi học 24 chữ cái mình "dạy".

Nhớ Vọi, ...nhớ những tháng ngày đúng là tháng ngày của tuổi trẻ, những ngày miên man trong một tinh thần không - sai - khi - dùng - từ - "phụng sự".

Nhớ con sông đang đêm mấy anh em chèo ghe ra giữa lòng, quây quần đun nồi cháo nhỏ.

...Nhớ những ngây thơ mà không kém phần đắm đuối, của những tình cảm dềnh dàng mà trong mát như tràng giang xanh thẳm.

"Vọi" đã gọi cho mình nhiều lần sau đó, để nói những lời không đầu không đuôi. Thương đến làm mình sợ. Anh, sau những ngày từng ứa nước mắt vì những - con - cua - mình - bắt được phóng sinh, sau những ngày nước triều lên đó, có yêu thương và hạnh phúc với những gì đơn sơ lổn ngổn quanh cuộc đời anh?

Giữa phù phiếm, trí trá những lụa - lời mềm như nước bén như dao, lại nghĩ về những Vọi. Sao mình không sắp xếp một lần thăm nhỉ, để xem Vọi - mình - biết có sống ...tốt ko, dù đời anh mãi mãi anh không diễn đạt được bằng một lời có nghĩa.

Vọi à, cô gái nhỏ giờ đây muốn tin, với mỗi cuộc đời, có những cái chẳng bao giờ cần thiết.

đi đâu

Muốn lên tàu đi đâu thật xa
Nhưng nhà ga đã sụp
 (LQV)

Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

19.5.10

...về vun hoa trái cho ngày tỏa hương

Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010

Cỏ

Nhưng không sao cả em ơi
Cỏ sinh ra là để gót giầy dẫm đạp
Để vô danh
Để xanh

Để hát
 (Phùng Quán)

17.5.10

Mái - nhà - Tâm giữ chút mình
bình yên giữa những hư tình bủa vây

Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010

Con bướm bay lên

Đó là một buổi trưa mùa thi. Hình như năm lớp 7. Cô bé ngồi "trả bài" một môn học thuộc loại "thuộc lòng". Làm bài thi nhưng khá là phân tâm. Vì ở một góc tường của lớp học, một con bướm vàng sa vào lưới nhện, vùng vẫy mãi rồi lịm đi giữa cái lưới mỏng tang kia.

Không thể nhớ vì sao thi xong, mãi bận tâm chuyện gì khác mà cô bé đạp xe một mạch về nhà. Giữa đường nhớ ra con bướm vàng. Lòng đầy ân hận, cô quay trở lại trường học, chạy vào phòng thi, ôi, con bướm vẫn đang đợi mình!. Cô bé nhấc cánh bướm, chẳng biết làm gì với nó, cô mang ra giỏ xe, chở về nhà. Vừa đi vừa cầu nguyện. Giữa đường, ngay đến khúc mà cô bé đã quay đầu lại, bướm cất cánh bay...

Buổi cafe sáng nay, từ một câu chuyện tình quanh cái chết một con bồ câu, vô tình cô kể chuyện này với một anh bạn, không tin là mình suýt ứa nước mắt. Cô nhận ra, mãi mãi cô không thể kể được câu chuyện theo cái cách mà cô bé ngày xưa trong cô đã hồi hộp, day dứt và hân hoan đến độ nào.

Cũng như, mãi mãi cô không hiểu được bầy kiến đang trôi lớp ngớp đã làm cô bé tuổi 13 đau đớn đến mức nào, để xin bầy kiến này, bầy kiến kia được sống, và đổi lại một điều mà một đứa trẻ thông minh chẳng thể nào nghĩ đến. Không lâu sau đó, như lời nguyện đã thì thầm không cân nhắc nghĩ suy, người cô bé đầy ghẻ chóc, hành hạ cô không ít một tuổi hoa niên, nhiều vết bầm đen còn đến bây giờ. Bản thân cô bé, ngay từ những ngày tháng u uất đó, đã không dám tin lời nguyện cầu linh ứng, nhưng cũng không lý giải được sự trùng hợp đến buồn cười khó tin như vậy.

Giờ "note" lại những chuyện này, chỉ thấy thương cô bé ngày xưa, sao thiệt là thơ dại, và nhạy cảm đến đau lòng.

Cô bé ấy, luôn luôn là lớn chậm.

Phải vậy chăng mà đến tuổi 30, cô mới thấy mình sống những ngày bình tĩnh và khoáng đạt nhất trong cả một đoạn đời tuổi trẻ. Nhưng rồi 10 năm sau, nhìn lại lúc này, có lẽ lại thấy cái tuổi 30 ngày xưa sao ngây dại quá chừng!

Cô, có kiếp nào quay về làm con sâu cái kiến? ....Đợi một bàn tay thơ bé giúp mình bay lên.

"Note" lại những dòng này, để thêm một lần rớt nước mắt: "Cô bé" ơi, xin đừng hoài bé dại...

Thứ Tư, 5 tháng 5, 2010

Mỗi ngày tôi bịa một ước mơ (2)

Hôm nay thì có đến hai cái gọi là ước:

1. Dậy thiệt sớm, chạy trên con đường đó, nhưng thay vì quẹo trái như hàng trăm ngày đã quẹo trái, sẽ đi thẳng, ghé ngồi chùa nớ, ngồi dưới gốc cây, nghe chuông chùa, thở hương trầm, và đọc những trang kinh dịu dàng yêu thích nhất. Xong mới đi làm.

2. Làm một chuyến xe máy một mình như bất kỳ một thằng con trai nào cũng có thể làm được. Ít ra chỉ là để được “driving”. Đốt xăng trên những hành trình, như đốt tan tành những mảnh tình vu vơ thành tro thành bụi. Giữ tay lái như giữ mình vững vàng không ngã. Và nhấn ga như khởi sự những nhịp đời chẳng bao giờ mòn cũ.

Thảng hoặc dừng lại và yêu. Yêu những cảnh mới gặp, những người mới gặp. Những phải lòng nguyên sơ không đượm chút hoặc nghi. Rồi lại lên đường. Yêu mình tĩnh tại trong sự chuyển dịch của xác thân.

Đã nghĩ đến điểm đến đầu tiên cho một chuyến. Tại sao không chứ? Hura!