Vài dòng viết vội... để biết là có những lúc mình nhớ Vọi.
Vọi của Khái Hưng, và là Vọi - tên mình đặt cho anh - người đàn ông đã cắn răng đến bật khóc khi viết được cái tên của chính mình, sau bao ngày cặm cụi học 24 chữ cái mình "dạy".
Nhớ Vọi, ...nhớ những tháng ngày đúng là tháng ngày của tuổi trẻ, những ngày miên man trong một tinh thần không - sai - khi - dùng - từ - "phụng sự".
Nhớ con sông đang đêm mấy anh em chèo ghe ra giữa lòng, quây quần đun nồi cháo nhỏ.
...Nhớ những ngây thơ mà không kém phần đắm đuối, của những tình cảm dềnh dàng mà trong mát như tràng giang xanh thẳm.
"Vọi" đã gọi cho mình nhiều lần sau đó, để nói những lời không đầu không đuôi. Thương đến làm mình sợ. Anh, sau những ngày từng ứa nước mắt vì những - con - cua - mình - bắt được phóng sinh, sau những ngày nước triều lên đó, có yêu thương và hạnh phúc với những gì đơn sơ lổn ngổn quanh cuộc đời anh?
Giữa phù phiếm, trí trá những lụa - lời mềm như nước bén như dao, lại nghĩ về những Vọi. Sao mình không sắp xếp một lần thăm nhỉ, để xem Vọi - mình - biết có sống ...tốt ko, dù đời anh mãi mãi anh không diễn đạt được bằng một lời có nghĩa.
Vọi à, cô gái nhỏ giờ đây muốn tin, với mỗi cuộc đời, có những cái chẳng bao giờ cần thiết.
Biết viết về ai òi!
Trả lờiXóaừa, mình có cố cũng ko hư cấu được, để Mani tưởng người nào khác ;)
Trả lờiXóaEm cũng nhớ anh Vọi:) Em nhớ mấy trái bần em hái ở nhà anh Vọi nữa:)
Trả lờiXóamình cũng biết anh Vọi ni!
Trả lờiXóa