Đó là một buổi trưa mùa thi. Hình như năm lớp 7. Cô bé ngồi "trả bài" một môn
học thuộc loại "thuộc lòng". Làm bài thi nhưng khá là phân tâm. Vì ở một góc
tường của lớp học, một con bướm vàng sa vào lưới nhện, vùng vẫy mãi rồi lịm đi
giữa cái lưới mỏng tang kia.
Không thể nhớ vì sao thi xong, mãi bận tâm chuyện gì khác mà cô bé đạp xe một
mạch về nhà. Giữa đường nhớ ra con bướm vàng. Lòng đầy ân hận, cô quay trở lại
trường học, chạy vào phòng thi, ôi, con bướm vẫn đang đợi mình!. Cô bé nhấc cánh
bướm, chẳng biết làm gì với nó, cô mang ra giỏ xe, chở về nhà. Vừa đi vừa cầu
nguyện. Giữa đường, ngay đến khúc mà cô bé đã quay đầu lại, bướm cất cánh
bay...
Buổi cafe sáng nay, từ một câu chuyện tình quanh cái chết một con bồ câu, vô
tình cô kể chuyện này với một anh bạn, không tin là mình suýt ứa nước mắt. Cô
nhận ra, mãi mãi cô không thể kể được câu chuyện theo cái cách mà cô bé ngày xưa
trong cô đã hồi hộp, day dứt và hân hoan đến độ nào.
Cũng như, mãi mãi cô không hiểu được bầy kiến đang trôi lớp ngớp đã làm cô bé
tuổi 13 đau đớn đến mức nào, để xin bầy kiến này, bầy kiến kia được sống, và đổi
lại một điều mà một đứa trẻ thông minh chẳng thể nào nghĩ đến. Không lâu sau đó,
như lời nguyện đã thì thầm không cân nhắc nghĩ suy, người cô bé đầy ghẻ chóc,
hành hạ cô không ít một tuổi hoa niên, nhiều vết bầm đen còn đến bây giờ. Bản
thân cô bé, ngay từ những ngày tháng u uất đó, đã không dám tin lời nguyện cầu
linh ứng, nhưng cũng không lý giải được sự trùng hợp đến buồn cười khó tin như
vậy.
Giờ "note" lại những chuyện này, chỉ thấy thương cô bé ngày xưa, sao thiệt là
thơ dại, và nhạy cảm đến đau lòng.
Cô bé ấy, luôn luôn là lớn chậm.
Phải vậy chăng mà đến tuổi 30, cô mới thấy mình sống những ngày bình tĩnh và
khoáng đạt nhất trong cả một đoạn đời tuổi trẻ. Nhưng rồi 10 năm sau, nhìn lại
lúc này, có lẽ lại thấy cái tuổi 30 ngày xưa sao ngây dại quá chừng!
Cô, có kiếp nào quay về làm con sâu cái kiến? ....Đợi một bàn tay thơ bé giúp
mình bay lên.
"Note" lại những dòng này, để thêm một lần rớt nước mắt: "Cô bé" ơi, xin đừng
hoài bé dại...
"Phải vậy chăng mà đến tuổi 30, cô mới thấy mình sống những ngày bình tĩnh và khoáng đạt nhất trong cả một đoạn đời tuổi trẻ. Nhưng rồi 10 năm sau, nhìn lại lúc này, có lẽ lại thấy cái tuổi 30 ngày xưa sao ngây dại quá chừng!" cái câu này đúng quá chừng. Đọc entry thương quá!
Trả lờiXóau uẩn quá, chịu không được ku ơi :((
Trả lờiXóamột hồn thơm cây trái...
Trả lờiXóasáng ni em cũng có đọc con bồ câu
Muốn hug cô bé đó.
Trả lờiXóaGiống mình. :D
Đọc những dòng này của chị, em nhớ tuổi thơ, nhớ chị và thấy mình ứa nước mắt...
Trả lờiXóaPhải yêu cô bé ngày xưa chứ chị!
Lần nữa, lại thấy mình chẳng thể tìm ra người tri kỷ thứ 2:)
Lúc nào ngoái đầu lại chẳng luôn thấy sự ngây dại phía sau!
Trả lờiXóahihi. giong minh khi minh nghi ve tuoi 15 qua ;))
Trả lờiXóatrong lành quá đỗi bé à
Trả lờiXóanếu có kiếp nào quay về làm con sâu cái kiến thì nhớ ghé dòm dòm bông cúc chơi, nha "cô bé"! :)
Trả lờiXóa