Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Trở về kính lạy

Lạy Phật giữa chiều, hôn Huế vắng
Nguyện giấc đời tan - hợp vô ưu
(12.2010)

Những ngày này năm ngoái đang ở Huế, một cuộc đi/ về đột ngột. Trong một xúc cảm không tự neo giữ được ở trạng thái nào.

Vẫn còn nhớ cái hoang mang vô định của một buổi chiều nơi ấy, cái ước mong "khẩn thiết" về thăm Từ Hiếu, ngồi yên ở Từ Hiếu. Nhưng chiều đã tàn rất nhanh. Chỉ kịp đến chùa Từ Đàm. Vào chánh điện vắng, lạy Phật và hôn lên nền đất lạnh nơi ấy.

Một chút năng lượng bình an đã đi vào mình rất nhẹ từ cuộc tiếp xúc lắng dịu ấy, với đất hiền tổ tiên.
Nhưng cái lạnh vắng nớ, còn rõ sau một năm trôi.

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Không phí hoài một ban mai rực rỡ

Rating:★★★
Category:Other
Post cho "ban mai" của hôm nay:

Đầu thu

Dọn hết cái âm u ra khỏi đầu ngày
Để không phí hoài một ban mai rực rỡ
Đó là lời nguyền khi tôi rút then mở của
Khi ướm bước đầu tiên vào chính giữa mặt đường

Và tôi đi với dáng đi và bước đi tốc độ bình thường
Sao cứ thấy mình như nhảy như bay trên phố phường khép mở
Sao cứ thấy chính mình như ban mai rực rỡ
Thấy chính mình trả lại vẻ yêu đời cho mảng tường rạn vỡ mốc meo

Ôi,
Phải chi đừng có cái đám tang hoa trắng ngược chiều
Và giữa màu trắng hoa tang đừng có đôi mắt đen cứ nhìn tôi mà nói điều ngơ ngác...

Chu Hoạch

Và bonus bài ni cho bạn nào chưa "sa" vào hạnh phúc lứa đôi ;))

Tạ ơn em

Tạ ơn em một lần đến
Một lần đi
Đến đúng lúc
Và đi đúng lúc
Để chúng ta khỏi chung thân cùng chuồng gia súc
Tục gọi là hạnh phúc lứa đôi.
Tạ ơn em khi lại được lẻ loi.

Chu Hoạch

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Cũng


Phóng viên báo 7 hoặc 8g tối mới gửi bài, đồng nghĩa là sớm nhất khoảng 9g tối mình mới có thể rời cơ quan. Suốt một tuần rồi như vậy, hôm nay cũng vậy. Mệt mỏi, và "buồn" nữa, vì không được ăn cơm tối với gia đình. Nhưng biết làm sao được. Có lẽ vậy (cũng) còn hơn "mâm cơm"/ trang báo ngày mai của mình toàn "thức ăn nguội"

Và những  khi chờ đợi – trong tâm trạng rất "cũng đành" và dễ thiếu tập trung, mình ước gì mình (cũng) có thể làm thơ, kiểu “tuyệt tác” như thế này:

Cô gái nào rồi cũng
Mơ giấc mơ điên khùng
Có một chàng anh dũng
Dẫn mình đi lung tung


(Bài này anh cungdanh nhắn từ mobile, có thể đặt tên là Kẹp hạt dẻ. Không biết anh có định công bố không, nhưng mình tạm công bố ở đây, dù thiệt tình, với các “tuyệt tác”, mình chỉ muốn một mình mình đọc rồi “giấu nhẹm” đi :)

Để bày tỏ lòng hâm mộ anh cungdanh cũng như chữ “cũng”, mình cũng ăn theo, trong khi mơ được về nhà sớm:

Ưng

Cuộc tình nào rồi cũng
Sẽ đến hồi cáo chung
Em có tin vậy không
Để ưng anh cùng tận?
(dù tình mình lận đận)

Sau một ngày dài

Ngày dài nào rồi cũng
Lôi ta vào giấc nhung
Thôi buồn, em gái nhỏ
Anh canh dùm giấc... chung
;))

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

9.11.11

Gió có thổi ngang cằm em dịu nhẹ
như một bàn tay mát êm nâng?
Em chậm nhé,
đường chiều gió đổ

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

31.10.11

Này bé dại! Lại đây...!/ Ngồi xuống...!/ Ngắm:/ Những bông đời tôi hái giữa trăm năm/ Tôi không bán. Chỉ mời em tự nhặt:/ Một bông tôi từ giỏ - củ - tâm - hồn (Du Tử Lê)