Phóng viên báo 7 hoặc 8g tối mới gửi bài, đồng nghĩa là sớm nhất khoảng 9g tối mình mới có thể rời cơ quan. Suốt một tuần rồi như vậy, hôm nay cũng vậy. Mệt mỏi, và "buồn" nữa, vì không được ăn cơm tối với gia đình. Nhưng biết làm sao được. Có lẽ vậy (cũng) còn hơn "mâm cơm"/ trang báo ngày mai của mình toàn "thức ăn nguội"
Và những khi chờ đợi – trong tâm trạng rất "cũng đành" và dễ thiếu tập trung, mình ước gì mình (cũng) có thể làm thơ, kiểu “tuyệt tác” như thế này:
Cô gái nào rồi cũng
Mơ giấc mơ điên khùng
Có một chàng anh dũng
Dẫn mình đi lung tung
(Bài này anh cungdanh nhắn từ mobile, có thể đặt tên là Kẹp hạt dẻ. Không biết anh có định công bố không, nhưng mình tạm công bố ở đây, dù thiệt tình, với các “tuyệt tác”, mình chỉ muốn một mình mình đọc rồi “giấu nhẹm” đi :)
Để bày tỏ lòng hâm mộ anh cungdanh cũng như chữ “cũng”, mình cũng ăn theo, trong khi mơ được về nhà sớm:
Ưng
Cuộc tình nào rồi cũng
Sẽ đến hồi cáo chung
Em có tin vậy không
Để ưng anh cùng tận?
(dù tình mình lận đận)
Sau một ngày dài
Ngày dài nào rồi cũng
Lôi ta vào giấc nhung
Thôi buồn, em gái nhỏ
Anh canh dùm giấc... chung
:))
Trả lờiXóađọc xong rồi em cũng
Trả lờiXóayêu note này rất hung
:))