Phi quan lão hạc tị kê quần
Thiên thanh vạn thúy mê hương quốc
Hải giác thiên đầu thị dưỡng chân
(Dưỡng chân, Tuệ Trung Thượng Sĩ)
Hình hài suy yếu đâu phải là chuyện đáng bàn
Cũng không phải chuyện chim hạc lánh đàn gà
Nghìn màu xanh, muôn vẻ thúy tràn ngập làng nước
Góc bể chân trời là nơi nuôi dưỡng chân tánh của ta
Tôi đọc bài thơ này từ khách sạn V. ở Đà Nẵng tuần trước, trong quyển sách Đường về núi cũ chùa xưa của thầy PA. Thầy gửi tặng từ Nha Trang, năm 2008 nhưng đến 5 năm sau tôi mới nhận được, từ một sư thầy khác, trong một ngôi chùa ở Quảng Trị...
"Nhân duyên" với quyển sách và bài thơ đọc được trong lúc thân thể có phần suy nhược mà tâm cảm chỉ thèm chốn vắng yên khiến tôi cảm động vô ngần...
Tôi về Đà Nẵng để đưa tang Mẹ của một anh bạn vong niên thân quý. Rồi
không hẹn mà về Quảng Trị. Cảm động, cũng có thể vì những dư vị khó quên từ
chuyến về Ái Tử, Triệu Phong của Quảng Trị - một chuyến đi nằm ngoài dự liệu mà đánh thức trong tôi một suối
nguồn an lạc.
Hiện pháp lạc trú. Hiện pháp lạc trú. Tôi đã có một ngày trực nhận được điều đó. Trong những khoảnh khắc ngồi bán già uống trà với hai
sư, trong những giờ phút ngồi đọc Triết học về Tánh không của thầy Tuệ Sỹ, trong
buổi cơm chay ở quán Cọ Dầu, trong giấc ngủ dưới mái chùa bên một mệ chưa quen,
trong những bước chân vòng quanh sân chùa buổi sớm còn đầy hơi sương, trong khi
mở hộp thư đọc được bài thơ đầy thiền vị của anh T.: Nghĩ chồng lên nghĩ/ Tạo thành
rừng si/ sớm tối li bì/ Biết đâu nguồn cội...
Thư phòng ấm cúng đầy kinh sách của thầy N.M, nụ
cười của ba vị Tuệ Sỹ, Lê Mạnh Thát và Phạm Công Thiện trong bức ảnh ngay bàn
trà, cỏ cây xanh mát trong mưa ngoài khung cửa...Một khung cảnh "đường trung
đoạn tọa tịch vô ngôn"...khiến tôi thành thật nói: "Tịnh độ là đây
rồi".
"Tịnh độ" đó khiến sư T. nhớ Trịnh Công Sơn: Tôi
mời em về/ đêm gội mưa trong/ em ngồi bốn bề/ thơm ngát hương trầm... Chưa
bao giờ lời ca của Đóa hoa vô thường lại hay đến vậy, trong "cảnh giới"
trùng ngộ kỳ diệu đến vậy. Và chúng tôi gọi mưa của ngày đêm không dứt ở Triệu Phong hôm
đó là "mưa trong". Mưa trong cứ rơi hoài cũng được, chúng tôi lép nhép thăm Sông
cũng không sao, vì những nụ hoa trong trẻo đã không ngừng bung nở trong lòng,
như có nắng xuân...
Tôi nghiệm ra, tôi luôn tìm thấy năng lượng an lạc khi "sống"
dưới mái chùa. Sao không hạnh phúc cho được, khi đi, đứng, nằm, ngồi đều "nhắc"
mình có chánh niệm. Như thầy dặn khi thức dậy, đặt bước chân xuống nền đất đã
nghĩ đến những sinh linh ở dưới bàn chân ấy... Và càng quán niệm, lòng ta càng
đầy biết ơn...Biết ơn để hồi hướng niềm an lạc đến tất cả chúng sinh.
Không cần "ngoại cảnh" là "góc bể chân trời", tôi chỉ mong mình luôn có dịp được "trở về" với những ngôi chùa làng. Im vắng và im vắng, giữa
những tiếng chuông. Kiếp này còn nặng nợ (!), tôi sẽ nguyện cho một
kiếp nào, không gian sống của mình là một ngôi chùa làng - nơi có thể giúp những
kẻ sơ cơ như tôi tìm lại và nuôi dưỡng được chân tánh của mình, nuôi dưỡng từng
ngày, từng sát na....
Nụ xanh dưới mái chùa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét