Trời Sài Gòn sáng nay đẹp... như lòng ai vừa ngã vào ai đó.
Ngóc ngách nào cũng "trổ đóa yêu thương".
Lòng chưa đủ say để ngã vào ai cả. Chỉ mong "đóa yêu thương" mình đang có đừng bung cánh làm chi, chỉ cần là một nụ hoa hàm tiếu.
Có được không? Một nụ hoa. Để luôn giữ lại chút hương thầm. Không rực rỡ bung nở. Không cuồng say. Không rã cánh. Bình thản, mặc ong - bướm đi về.
Tôi nghĩ mình yêu thứ tình cảm dịu nhẹ cân bằng đó - thứ tình cảm chỉ vừa thoảng hương, không sóng sánh muộn phiền.
"Tình giản dị ta giữ yên vậy nhé" (*). Có được không?
(*) thơ Nguyễn Thiên Ngân.
P/S: "Tán" vậy thôi, tôi biết trời đẹp vì hôm nay là ngày "vui xuất ngoại" của "thầy u". Note thêm để nhớ ;)
Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015
Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015
Chuyện của hôm qua
Tôi yêu cái khoảnh khắc đã đóng khung thành bức ảnh dịu dàng trong trí nhớ: người phụ nữ đứng vịn tay vào bậu cửa, nhìn ra người đàn ông ngồi trên yên xe đang chuẩn bị "lên đường". Người đàn ông quay nhìn, cánh tay giơ lên rất nhanh, như một lời chào...mạnh mẽ. Khoảng cách giữa họ đang giãn ra, mà hai đôi mắt lại thật gần, thật gần...
Tôi yêu nụ hôn bằng mắt đó. Yêu đôi mắt ấm nụ cười đó. Đủ hong ấm cả một cơn mưa còn chưa kịp tới.
Tôi yêu những khoảnh khắc từ biệt khiến những tâm hồn đã tìm thấy nhau thêm tin: dù ở đâu, ta cũng có nhau, có nhau. Và chờ nhau....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)