Tôi yêu cái khoảnh khắc đã đóng khung thành bức ảnh dịu dàng trong trí nhớ: người phụ nữ đứng vịn tay vào bậu cửa, nhìn ra người đàn ông ngồi trên yên xe đang chuẩn bị "lên đường". Người đàn ông quay nhìn, cánh tay giơ lên rất nhanh, như một lời chào...mạnh mẽ. Khoảng cách giữa họ đang giãn ra, mà hai đôi mắt lại thật gần, thật gần...
Tôi yêu nụ hôn bằng mắt đó. Yêu đôi mắt ấm nụ cười đó. Đủ hong ấm cả một cơn mưa còn chưa kịp tới.
Tôi yêu những khoảnh khắc từ biệt khiến những tâm hồn đã tìm thấy nhau thêm tin: dù ở đâu, ta cũng có nhau, có nhau. Và chờ nhau....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét