Trời Sài Gòn sáng nay đẹp... như lòng ai vừa ngã vào ai đó.
Ngóc ngách nào cũng "trổ đóa yêu thương".
Lòng chưa đủ say để ngã vào ai cả. Chỉ mong "đóa yêu thương" mình đang có đừng bung cánh làm chi, chỉ cần là một nụ hoa hàm tiếu.
Có được không? Một nụ hoa. Để luôn giữ lại chút hương thầm. Không rực rỡ bung nở. Không cuồng say. Không rã cánh. Bình thản, mặc ong - bướm đi về.
Tôi nghĩ mình yêu thứ tình cảm dịu nhẹ cân bằng đó - thứ tình cảm chỉ vừa thoảng hương, không sóng sánh muộn phiền.
"Tình giản dị ta giữ yên vậy nhé" (*). Có được không?
(*) thơ Nguyễn Thiên Ngân.
P/S: "Tán" vậy thôi, tôi biết trời đẹp vì hôm nay là ngày "vui xuất ngoại" của "thầy u". Note thêm để nhớ ;)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét