Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

Sâm & Hạ

Giữ một tơ rơi

Thôi chúng mình cứ nhìn nhau, xa vắng

Đừng nói nhau nghe những nỗi thật thà
Một hơi thở cũng đủ làm náo động
Những ấm nồng vừa yên ngủ, hôm qua

Thôi chúng mình cứ thương nhau trong dạ
Anh đừng nhìn đôi vai nhỏ rưng rưng
Em đừng đếm những nếp nhàu trong mắt
Vạn âu lo mình giấu nốt, như từng

Anh hãy vui bên kia đồi cỏ ngọt
Em ngút xa tựa chim nhỏ cuối trời
Ta đâu thể quay về ngày xanh biếc
Nên lặng im nhìn tha thiết, phai phôi

Mình hãy giữ giùm nhau tình thấm mệt
Như ân cần ngồi giữ một tơ rơi.

29.7.2015
Sâm Cầm

P/S: Thơ của cô bạn nhỏ Sâm Cầm, đọc rất thấm trong buổi chiều...nghiện Kurt Cobain, xót mình "going where the cold winds blow"...
Chữ Tơ rơi trong câu cuối và tựa, như Sâm nói, là em nhớ "Tơ rơi" của em Hạ. Tơ rơi đó ở đây.

Lưu lại ở đây hai mẩu nhỏ "giới thiệu" hai thiếu nữ 'Kira" đáng yêu này:

Thơ Sâm Cầm: Là một tác giả thơ vừa được độc giả biết đến qua giải nhất của cuộc thi thơ trên mạng xã hội Facebook - Lời tỏ tình đầu tiên, nhưng Sâm Cầm không phải là cái tên lạ với nhiều blogger yêu thơ. Nhiều bài thơ tình của cô vẫn được những cô gái “đang tuổi yêu” chia sẻ với nhau, bởi niềm đồng cảm về những giấc mơ tình yêu, những bối rối, luýnh quýnh, dỗi hờn, yêu thương rất là con gái. Và hơn cả thế, người đọc tìm thấy trong thơ Sâm Cầm một mùi vị trong veo vẫn luôn lẩn khuất đâu đó, sau những da diết đầy nữ tính.
Sâm Cầm tên thật là Võ Hoài Sâm, sinh năm 1983, đang sống và làm một công việc liên quan đến sách thiếu nhi tại Sài Gòn.

Gương : 25 tuổi, đang làm biên tập - phát thanh viên của chương trình Khúc nhạc tình trên sóng FM của Đài Tiếng nói nhân dân TP.HCM, Hạ Tuyên tự gọi mình là “cô - em - không - tìm - được - tính - từ - nào - để - mô - tả” và xem viết lách “như một lời tự thú, một thế giới ở phía sau”. 
Đây là truyện ngắn thứ hai tác giả gửi đến độc giả Tuổi Trẻ Cuối Tuần, sau Tơ rơi (Tuổi Trẻ Cuối Tuần số ra ngày 18-6-2010). Dù là những truyện ngắn đầu tay, Hạ Tuyên đã cho thấy một giọng riêng khó lẫn, với những con chữ “âm u” mà rung vang, như tiếng gàu thả rơi - lúc nhẹ nhàng, lúc cuống vội ngả nghiêng - trong lòng giếng cũ sâu...“Lòng giếng sâu” ấy cũng là không khí truyện của Hạ Tuyên, cho thấy sau những mộng mị phơi bày vẫn còn thăm thẳm điều giấu kín, khi một người thiếu nữ ngồi kể mà như không kể, một đoạn tình im vang...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét