Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

"Quê hương tôi là đây"



Quê hương tôi là đây
Chỉ có dòng sông, hàng cau, bụi tre, vườn chuối
Mặt Trái đất dù mang đầy cát bụi
Nhưng trăng sao vẫn đẹp những đêm rằm.


(Chỗ đứng, Thích Nhất Hạnh)

Những lúc chạy xe máy xuyên các tỉnh thành phương Nam, xuyên những đường làng quanh co, quanh co, mình luôn nhớ bài thơ nớ. Dễ gặp nhất trên đường là các bụi chuối. Bài thơ vì thế trở đi trở lại trong đầu trên những đoạn đường ngát xanh. Dòng sông nào, hàng cau nào, vườn chuối nào, bụi tre nào…cũng trở nên tràn đầy thi tính.

Chỉ bốn câu giản dị vậy thôi, mà nhắc ta nhìn sâu vào mặt đất này, nhìn sâu vào bầu trời này, nhìn sâu vào quê hương yêu dấu này - lầm than tối mịt đấy, sáng rỡ trong veo đấy, và cất giấu li ti bao nhiêu là hồn Việt ở đấy…

Trăng sao mọc trên bầu trời quê có khác trăng sao xứ người không? Chỉ biết, Rằm thì …Việt từ trong con chữ, trong hồn người, trong tình yêu và Tín tâm của người Việt, của bao bà mẹ quê ngưỡng vọng sự sạch, lành, chay tịnh; lo lắng tỉ mỉ cho “24 giờ tinh khôi” của ngày Rằm, từ chén chè hạt sen bàn thờ Phật đến nải chuối, trái cau bàn thơ ông bà. Bao nhiêu là vị của Rằm, để nhớ thương quê Việt...

Có ai từng đi xa mà không muốn quay về, về với “trăng sao vẫn đẹp những đêm rằm” đấy không?

Đó chỉ là một bài - thơ - nhỏ - mình - nhớ - hoài, chứ hồn Việt, "gia sản văn hóa Việt" trong những bài thơ của nhà thơ Việt Nam Nhất Hạnh còn rất nhiều, rất nhiều, như những câu vừa được nghe lại từ link anh bạn dẫn:


Quê hương thân yêu ngát hồ sen thơm
Quê hương hàng dừa ven sông
Ruộng đồng vươn vai cười theo bông lúa
Ruộng đồng vươn vai
Cười mưa vui nắng trăm mùa.
Đất mẹ cho em hương quế tần ô
Tía tô rau húng rau ngò mầu nhiệm
Mai đây xanh tươi núi đồi quê hương
Mai đây lộc đời lên nhanh
Ngọt lời ca dao, trần gian vui hát
Ngọt lời ca dao, màu xanh đưa bước chân người.

(Trích Ý thức em mặt trời tỏ rạng)

Đọc bài thơ này không ít lần, mà sáng nay ứa nước mắt, khi nghĩ về những hương tần ô hương tía tô hương húng cọng ngò, những nhớ thương "đưa bước chân người", những cuộc đi - về của một Người yêu đất mẹ...

P.S: Ảnh mình chụp tác giả và tăng thân Làng Mai trong chuyến về Huế năm 2005

30.8.2017


Thất Ngồi yên



Mình đặt tên đó cho Lagom Home, vì những giờ yên tĩnh, hạnh phúc mà nơi này đã ban tặng cho chúng mình.

Nhớ lắm niềm vui được an trú ở đây. Homestay này, tưởng là một điểm đến thôi, mà thành nơi - trở - về.

Trở về với thiên nhiên tràn trong từng cơn gió, với hơi sông, với màu lá trên cành dưới cội, màu trái chín, màu nước màu mây…Trở về, với hương nắng, hương đêm, với đứa trẻ vô lo trong mỗi chúng mình.

Rất nhiều chỗ trong căn nhà nhỏ này mời gọi chúng mình ngồi xuống. Ngồi chơi thôi. Ngồi yên thôi. Để cả Thân và Tâm đươc bao bọc trong thiên nhiên bình dị và yên tĩnh. Một bầu trời xanh trong rất gần. Một dòng sông xanh rất gần. Gió sớm. Gió trưa. Gió chiều. Lá cây hồng cây trúc cây - chi - chi cây - khiết - bông nghiêng đổ về nhau. Những chiếc lá khô chạy chơi trên sân; hòa âm cùng tiếng con mèo nhảy từ bụi cây xuống sân gạch, tiếng con kiki cạ cửa, tiếng rao nậm lọc ít ngoài đường vắng…

Ghế mây, phản gỗ, tách trà, bữa cơm chay, bánh mứt… nơi này đều mang lại cảm giác xanh lành, hòa hợp với thiên nhiên xung quanh. Uống trà sen trong tách gốm xinh hay thưởng thức một bữa ăn được làm từ một buổi chợ - không - bao - ni - lông của các cô gái nhỏ, nghe như ngày trôi chậm lại, ngày ngọt ngào niềm tương kính vạn vật.

Chúng mình đã có những cuộc ngồi - đi trong miền yên vui như thế, thấy mình được tiếp đầy năng lượng bình an, từ đất trời, từ nụ cười huynh đệ…

Có một buổi chiều, định là phải đi chơi đâu đó, nhưng rồi chúng mình cứ ngồi mãi ngoài hiên đón gió sông. Bạn bảo: Đây là Tịnh độ rồi, mình cứ “chill” thôi!

Rồi tụi mình nghe và hát. Thiền ca Làng Mai. Trịnh Công Sơn. Lý.

"Khi uống chén nước trong/ Ta nhớ nguồn nhớ cội/ Khi nhấp chén trà thơm/ Hỏi nước đến từ đâu..."
"Come and sit, by my side, when you’re lonely/ close your eyes, drink some tea together…"
"Happiness is here and now/ I have dropped my worries/ Nowhere to go, nothing to do/ No longer in a hurry..."
"Nhật nguyệt (í a) trên cao/ Ta ngồi (ôi à) dưới thấp/ Một dòng (í a) trong veo/ Sao lòng (ôi à) còn đục..."
"Ôi chúng ta bé li ti/ Ôi chúng ta bé teo teo/ Trong thế gian rất rộng/ Ôi chúng ta cứ ngây thơ/ Ôi chúng ta bé li ti /Trong chuyến đi rất (là) dài…"

Âm nhạc bay lên cùng gió. Niềm yêu trải đều trong hơi thở.

Niềm vui của những chuyến đi có lẽ tuyệt vời nhất vẫn thế thôi. Buông thư giữa thiên nhiên. Trân trọng phút giây mình - đang - sống. Thấy Tịnh Độ trong từng cuộc ngồi, từng bước chân đi, từng tình - yêu - tìm - thấy.

Cảm ơn nhé, dòng Hương ngang qua con đường mang tên ông Trịnh, cảm ơn nhé Lagom một mùa thu. 

Cảm ơn Tinh cầu Q.177 chúng mình đã có - mặt - cho - nhau.
P.S: Kèm luôn ở đây link các bài hát tặng các bạn thương đâu đó muốn nghe:

Nụ hôn kỳ diệu của thiên nhiên



Buổi sáng ra đường sớm hơn thường lệ, đón được nghìn trùng con gió sớm.
 
Thật khó tả Gió - sớm khác gì Gió - tối, nhưng rõ ràng sớm - tối mang đến hai Tình yêu khác nhau, khi mùi vị không khí chở trong cơn gió buổi sáng khác với mùi vị khí trời được đèo trong cơn gió buổi chiều. Mùi của đêm vừa cũ. Mùi của ngày vừa qua. Vẻ đẹp của sao mờ. Vẻ đẹp của nắng quái. Mang mùi vẻ nào, với mình, con gió luôn là những nụ hôn kỳ diệu của thiên nhiên.

Sáng nay, giây phút bất thần choáng ngợp với tiểu vũ trụ hòa điệu trong GIÓ sớm, với nghìn trùng nụ hôn kỳ diệu, chợt thấy mình không phải là "sinh vật ngạo nghễ" mang tên Con - Người nữa‎. Mà, mình đó, là Bông hoa nở sau đêm sương, là Hơi nước trong mây, là Nắng sắp lên, là Mưa còn hẹn, là cọng Cỏ cành Cây nhánh Rau đang dậy mùi hương ban sớm...

Giây phút đó, trên Đường Gió, (lại được) thấy tất cả có trong nhau, nương tựa nhau, cái này có vì cái kia có, thần kỳ‎.

Nhớ và kể lể, để nhắc mình còn nhiều nợ, để cảm tạ thiên nhiên nuôi dưỡng mình, cho mình những giây phút được thong dong vô sự như đám lá vàng ‎bay.
 
Để thương ông Phật nữa, từ cách nay hơn 2500 năm đã nói: nhất tức nhất thiết, nhất thiết tức nhất.

14.7.2017