Lần đầu gặp mấy chữ đó, không phải trên trang sách hay trang mạng in thơ Du Tử Lê, mà là "gặp" trên môi Tuấn Ngọc, giữa tiếng violin dìu dặt trên những âm giai của Từ Công Phụng...Lặng đi một đỗi, ôi một hẹn ước quen cho mối tình luống những ngậm ngùi, mà "giữ đời cho nhau" nghe thơ và thương quá.
Mối duyên - đời nào ta không muốn để trôi...?
...ơn em tình như mù loà,
như con sâu nhỏ bò qua giấc vùi.
ơn em hồn sớm ngậm ngùi,
kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau.
(Ơn em, Du Tử Lê)
ơn em hồn sớm ngậm ngùi,
kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau.
(Ơn em, Du Tử Lê)
Chép cho người, ghi nhớ những ngày chúng ta trôi giữa mù sương của yêu thương, những ngày để mặc cho cánh buồm lý trí xếp lại, tìm nhau trong biển đêm khó dò...Nói em nghe, những chiếc thuyền đi lạc có điều hướng cho nhau về tới một bình minh?
“But love...it's only an illusion. A story one makes up in one's mind about another person. And one knows all the time it isn't true. Of course one knows; why one's always taking care not to destroy the illusion.” (Virginia Woolf)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét