Thi sĩ Nhật Chiêu đã viết nhiều bài thơ, "thương khúc" thật hay giữa Sài Gòn những ngày đầy thương khó khó lường...Mình chọn lưu ở đây vài bài mình yêu thích nhất. Những bài thơ như bước ra từ cõi mơ, nơi nỗi đau cũng đẹp ... như ngôn ngữ của Nhật Chiêu, mà niềm yêu, niềm bi cảm để lại rất thật...
Hai thầy trò mình có một kỷ niệm khó quên ở đường Phan Xích Long hôm 27-5, ngày mình bắt đầu nhìn thấy mây đen dọn một cuộc mưa sầu cho thành phố. Không thơ hóa được kỷ niệm, xin mượn thơ thầy để ghi nhớ về Sài Gòn những ngày "mỗi bước băng lên cuộc sống còn", những ngày chúng ta vẫn đang "còn mơ một sớm mai vàng/ người thương/ bước với người thương xuống đời"...
CON NGƯỜI ĐỊNH NGHĨA MỚI
Bay xuống hè phố vắng
bầy chim sẻ lang thang
một chim non hỏi mẹ
nơi đây sao mà buồn
loài gì đang làm tổ
hay đang trú trong hang
con người
đang ở đấy
môt-loài-mang-khẩu-trang
xưa kia như chim sẻ
đã từng vui bầy đàn
bây giờ họ giấu mặt
giấu mình sau lớp lang
người hùng ngàn gương mặt
đã trở nên điêu tàn
con người
mang tên mới
một - loài - mang - khẩu - trang.
8.8.
RÙNG MÌNH NGHE GIÓ TRẮNG
Bên phố hàng cây đứng ngóng đời
ngày trắng hay là đêm trắng rơi
đôi khi rùng mình nghe gió trắng
những con phố trắng đã tan cười
nơi đây sao mà buồn
loài gì đang làm tổ
hay đang trú trong hang
con người
đang ở đấy
môt-loài-mang-khẩu-trang
xưa kia như chim sẻ
đã từng vui bầy đàn
bây giờ họ giấu mặt
giấu mình sau lớp lang
người hùng ngàn gương mặt
đã trở nên điêu tàn
con người
mang tên mới
một - loài - mang - khẩu - trang.
8.8.
RÙNG MÌNH NGHE GIÓ TRẮNG
Bên phố hàng cây đứng ngóng đời
ngày trắng hay là đêm trắng rơi
đôi khi rùng mình nghe gió trắng
những con phố trắng đã tan cười
lá người bay trắng về đâu cội
cây hỏi thầm thôi bụi trắng ơi
lá xanh cây hỡi xin đừng trắng
bên phố
hàng cây
đứng
ngóng đời.
28.8
THƠ GỞI NGƯỜI THƠ TRẺ
Nếu có thể
sống trong thời đại dịch
sao bình thường
không sống vạn lần hơn
cây hỏi thầm thôi bụi trắng ơi
lá xanh cây hỡi xin đừng trắng
bên phố
hàng cây
đứng
ngóng đời.
28.8
THƠ GỞI NGƯỜI THƠ TRẺ
Nếu có thể
sống trong thời đại dịch
sao bình thường
không sống vạn lần hơn
ai vừa gởi
một chút niềm hối tiếc
mai gặp người
hôn miết vạn lần hôn
một chút niềm hối tiếc
mai gặp người
hôn miết vạn lần hôn
nếu ca múa
với người trong dạ tiệc
sao mỗi ngày
không múa với càn khôn
với người trong dạ tiệc
sao mỗi ngày
không múa với càn khôn
ai vừa gởi
một lời không hối tiếc
phá rào đi
mà hát vượt vô môn
13.9
THƯƠNG KHÚC DÂNG NGƯỜI
Gió mưa nào
gió mưa nào
cơn đau nằm cuộn cơn đau sóng cuồn
người ơi
đang chết tha phương
người ơi
đang khóc không đường thoát thân
người ơi
chết đến dần dần
chân không thả bước
trời không xoay mùa
chết không gọi
chết không thưa
hồn không siêu độ
thân vừa tro than
một lời không hối tiếc
phá rào đi
mà hát vượt vô môn
13.9
THƯƠNG KHÚC DÂNG NGƯỜI
Gió mưa nào
gió mưa nào
cơn đau nằm cuộn cơn đau sóng cuồn
người ơi
đang chết tha phương
người ơi
đang khóc không đường thoát thân
người ơi
chết đến dần dần
chân không thả bước
trời không xoay mùa
chết không gọi
chết không thưa
hồn không siêu độ
thân vừa tro than
còn mơ một sớm mai vàng
người thương
bước với người thương xuống đời
người ơi
thương khúc dâng người.
16.9
NHỮNG CƠN LỐC NGƯỜI
Cơn lốc người cơn lốc người
lao đao người chao đảo người
ai xuôi vạn lý đừng mai mỉa
xuôi phận đời đen chỉ thế thôi
người đi không ai đuổi
người về không ai đợi
quê hương bước tới mây vời vợi
cố quận quay về áo tả tơi
có một bé thơ vừa chết giấc
ai đó gào van trời hỡi trời
thiên vấn ư khi trời thất lạc
bất tri à thì hỏi dân gian
qua đèo mây qua đèo mây
người hay mây mờ mịt
cơn lốc người cơn lốc người
mưa khóc hải vân quan
cuồn cuộn lao mình cơn di tản
nắng mưa dầm mặt rát bước lầm than
người ơi người muôn trùng khốn đốn
người ơi người hồn xác héo hon
cơn lốc người đi trong gió lốc
mỗi bước băng lên cuộc sống còn
10.10
AI MUA NẮNG AI ƠI
Ngày xưa
đã không còn nắng trong nhiều ngày qua
không ai biết bao giờ nắng lại như xưa
người ta nhớ nắng nao lòng nhớ nắng
mùa nhớ kéo dài đớn đau khao khát
nhớ nắng lung linh lấp lánh lướt vàng
trong đám lá lau nhau lam lục lênh lang
nhớ nắng óng a óng ả trong cốc thủy tinh
ai nâng lên nước mùa hạ mới môi thơm
nhớ như chỉ còn biết nhớ thế thôi
đêm thả mình thư thả đêm đời
buông bóng tối vào vô tâm vô sở
mà thỏa lòng không sợ nắng nôi
nắng ơi nắng đi đâu vô ngấn tích
trong tịch mịch người quên nhìn nhau
nhiều thân thể giao tình vô sai biệt
ai biết trộm tình hay đổi trao
người thương
bước với người thương xuống đời
người ơi
thương khúc dâng người.
16.9
NHỮNG CƠN LỐC NGƯỜI
Cơn lốc người cơn lốc người
lao đao người chao đảo người
ai xuôi vạn lý đừng mai mỉa
xuôi phận đời đen chỉ thế thôi
người đi không ai đuổi
người về không ai đợi
quê hương bước tới mây vời vợi
cố quận quay về áo tả tơi
có một bé thơ vừa chết giấc
ai đó gào van trời hỡi trời
thiên vấn ư khi trời thất lạc
bất tri à thì hỏi dân gian
qua đèo mây qua đèo mây
người hay mây mờ mịt
cơn lốc người cơn lốc người
mưa khóc hải vân quan
cuồn cuộn lao mình cơn di tản
nắng mưa dầm mặt rát bước lầm than
người ơi người muôn trùng khốn đốn
người ơi người hồn xác héo hon
cơn lốc người đi trong gió lốc
mỗi bước băng lên cuộc sống còn
10.10
AI MUA NẮNG AI ƠI
Ngày xưa
đã không còn nắng trong nhiều ngày qua
không ai biết bao giờ nắng lại như xưa
người ta nhớ nắng nao lòng nhớ nắng
mùa nhớ kéo dài đớn đau khao khát
nhớ nắng lung linh lấp lánh lướt vàng
trong đám lá lau nhau lam lục lênh lang
nhớ nắng óng a óng ả trong cốc thủy tinh
ai nâng lên nước mùa hạ mới môi thơm
nhớ như chỉ còn biết nhớ thế thôi
đêm thả mình thư thả đêm đời
buông bóng tối vào vô tâm vô sở
mà thỏa lòng không sợ nắng nôi
nắng ơi nắng đi đâu vô ngấn tích
trong tịch mịch người quên nhìn nhau
nhiều thân thể giao tình vô sai biệt
ai biết trộm tình hay đổi trao
rồi một hôm vang tiếng rao vụt nhẹ
nắng đây rồi ai mua nắng ai ơi
và kẻ lạ vào thành
bán những lọ thủy tinh be bé
lập lòe chút chi nửa nhạt nửa ngời
thứ mà y gọi là nắng
ôi nắng tếu nực cười
nhưng chút ánh còi còn hơn không có
nên người ta tranh mua một chút ánh xanh rơi
kẻ lạ mang vào thành chút quà quê lạ
*
đom đóm à
hay một chút ma trơi
nắng đây rồi ai mua nắng ai ơi
và kẻ lạ vào thành
bán những lọ thủy tinh be bé
lập lòe chút chi nửa nhạt nửa ngời
thứ mà y gọi là nắng
ôi nắng tếu nực cười
nhưng chút ánh còi còn hơn không có
nên người ta tranh mua một chút ánh xanh rơi
kẻ lạ mang vào thành chút quà quê lạ
*
đom đóm à
hay một chút ma trơi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét