Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010

Vỡ nốt hôm qua

1. Đưa một chị đồng nghiệp về, không hẹn mà ghé chùa "xưa", không hẹn mà gặp một dòng sông rộng. Nhắn cho người bạn lãng tử hoang dại lãng mạn của mình, thế là có thêm một chỗ để tụi mình "đi ngắm dòng sông". Vui âm thầm.

2. Buồn người. Thẳng thắn với nhau đi, đời có khối mối thâm tình không cần...thâm mãi. Nam Mô Thường Bất Khinh Bồ Tát. Nhớ thì nhớ, mà "hành" thì khó quá đi! Lại buồn cái thằng mình.

3. Khuya nói chuyện với cây bàng, tán lá ngang tầng 3 ban công, nghĩ đến lúc chia tay, nghĩ đến lúc rồi có lúc, bạn - của - ngày có khi chỉ là dòng sông, cây bàng, hay một áng mây cô lẻ, hay một quyển sách không một ai nhắc đến trên đời. Những tình yêu cũng chỉ còn chừng ấy các thứ bé nhỏ thật thà.

4. Những cỏ cây không nói lời vô nghĩa. Những đồ vật mang duy nhất một gương mặt, cho đến khi vỡ nát. Chỉ lòng người khó hiểu. Và sao mà hẹp quá, như mình đấy thôi...

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2010

Yêu lần nữa...

Dù có thế nào, cuộc đời thật đáng sống…nhất là khi có Sách.

Có những cuốn sách mà vẻ đẹp thiên nhiên, vẻ đẹp tâm thức, cả vẻ đẹp của ngôn ngữ…. cứ sóng sánh trong mình lòng yêu cuộc sống khôn tả.

Mình yêu những đêm khuya ngủ muộn với sách. Ai bảo “việc đọc sách là hành vi hướng đến sự cô đơn”, mình không thấy thế. "Sống" với điều gì đó "một mình" không đồng nghĩa với cô đơn. Thường là mình đã quên mất "cô đơn" hay thoát khỏi nó khi đọc sách, hoặc nhờ có sách. Đọc sách, đôi khi mình thấy sợ… con người hơn, nhưng mình cũng yêu con người hơn bao giờ.

Nếu “cây là thơ của trời”, thì mỗi con người – với tất cả những thanh tịnh, ô trọc trộn lẫn qua trùng trùng hành, thức, danh sắc, lục nhập…, ái, thủ…. - vẫn là một cái cây xanh của cõi sống này. Lành hay độc, vẫn cần được hiểu biết chừng nào. Và sách là hoa của cây - người ấy, giúp mình gọi được tên cây, cho mình yêu lần nữa…mọi nỗi vui, đau chốn này.

rễ người dài

Người Tày có câu: "Rễ cây ngắn, rễ người dài, người ta chỉ có thể giữ được tay, được chân, sao có thể giữ được lòng nhau"

Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2010

Một bến náu hạnh phúc


Un havre de Bonheur. Một bến náu hạnh phúc (*)

Mình thích cái cụm từ đó. Thích mấy hôm nay.

Mình tự hứa sẽ dọn dẹp cái "bến" đó thiệt rộng, thiệt trong, cho chính mình cũng như cho ai đó thật sự cần, vì nợ vì duyên... Độc hành hay song hành thì cũng cứ là "một bến náu hạnh phúc".

Hạnh phúc giản dị thôi: chịu mình, chịu đựng người ;)), cười với mình, cười với nhau, để vui từng ngày qua, vui từng cơn nắng, cơn mưa về....lộng lẫy ;)

(*) Đọc thấy trong cuốn Chỉ tại con chích chòe.

Thứ Tư, 14 tháng 4, 2010

14.4.10

Em ơi chớ vội theo người
Nằm chơi với chị đủ cười ngả nghiêng!
(for Ley ;)

Thứ Ba, 13 tháng 4, 2010

Tưởng tháng tư

Tháng tư lại đến. Tháng tư chưa qua. Tháng tư đang dần kết lại.

Tháng tư nắng chảy trên ngày - biết rõ ngày tháng tư. Tháng tư soi một cảm tình tưởng tình cờ tưởng định mệnh tưởng có tưởng không. Ô hay tưởng hay không tưởng. Rồi yêu dấu cũng tan như xuân sắc phai tàn.

Này tháng tư trôi, tin tôi, mùa - xuân - ai ngái ngủ, hạt cỏ kia sẽ vẫn nẩy xanh một khúc đời.

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Cứ đơn giản đi


Đó là “slogan” trên menu của một quán “uống cùng nhau” bên đường.

“Uống cùng nhau” là từ bạn dùng thay thế cho chữ “nhậu”.

Khi một đứa con gái rủ ai đó đi uống, có phải là có chuyện gì để kể? Đứa này trông thấy đứa kia có vẻ ngà ngà say là lại đùa: “Rồi, sắp kể chuyện rồi!”.

Rốt cuộc thì chẳng có chuyện gì được kể, chẳng có gì đáng kể. Vì đời sống này, nâng ly lên rồi thì thấy đơn giản quá đi, như cái chất lỏng óng vàng chưng cất từ cánh đồng, vốn dĩ đâu có tệ.

Rốt cuộc có quá nhiều lý do để cụng ly mừng nhau. Vì đời sống này, đêm ấy, những niềm vui ngay cạnh cũng giản dị biết bao. Là ánh đèn vàng phả lên con đường vắng. Là trăng soi chéo một chỗ ngồi. Là con gió sót lại từ dòng sông xa thổi về. Là những khoảnh khắc nép vào nhau cho máy ảnh lưu hình. Là niềm tự hào tự do của những kẻ độc thân cùng lứa. Là hiện diện với nhau...

Những câu thơ cũng là trò vui không dè sẻn. Đã cụng ly nhau sau một câu thơ chùng lại - “Dài như con đường em chở buồn đi”. Đã cười lần nữa với cái câu “Trời trời có một cái hoa/ Nở ra một phát làm ta hết hồn”. Đã ráng mà nhớ cho ra bài thơ tình của bạn: “...Em, này em, thật dịu dàng/ Mình, rồi nghen, biết rộn ràng sớm khuya”…

Vui với một đêm say “ôm đời ngủ muộn” như thế. Vui vì hiểu ra những nỗi buồn thoáng qua chẳng có gì đáng (để) kể, cả lúc tưởng gần như muốn kể. Vui vì có gì là quan trọng đâu, rằng đêm đã trôi qua ngày, rằng mình đang xoa bàn chân như xoa đàn kiến. Có gì là quan trọng đâu, rằng mình có phải tựa vào bạn không mới về được nhà…

Nên, ừ, cứ đơn giản đi, những cơn say bất thần, những trận cười đổ xuống…

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

Nhạc Trịnh

Rating:★★★★
Category:Other
Trích post hai bài viết của anh Nguyễn Trương Quý cho ngày giỗ Trịnh:

[...]

Nhạc Trịnh thực tế là một đại biểu chiết trung của nhiều giá trị. Ca khúc ngắn gọn theo cấu trúc hai đoạn nhạc có những sắc thái Á Đông rất nhẹ nhưng đủ để gây ấn tượng, những âm hưởng ca Huế thoảng qua như sương khói. Không cầu kỳ kỹ thuật nhưng cũng vẫn có độ sang trọng. Cảm xúc vừa mới nhú tinh khôi nhưng đã song hành ngay sự rã rời buồn nản. Chiều sâu của ca khúc Trịnh Công Sơn là một sự kết hợp kỳ dị cả sự sám hối Thánh kinh (Phúc Âm Buồn) lẫn tinh thần an nhiên Phật giáo (Đóa hoa vô thường).

Thêm vào đó, do xuất thân từ vùng đất miền Trung Việt Nam, nơi pha trộn nhiều ảnh hưởng văn hóa, lại là người thừa hưởng nền giáo dục Tây học cũng như xê dịch nhiều, Trịnh Công Sơn làm nhòe mờ những dấu vết ảnh hưởng một cách tinh tế. Khó nói ông nằm trong một vùng văn hóa nào, nhưng hoàn cảnh đất nước chiến tranh đứt rồi lại nối chắc đã khiến cho ông chọn lấy “vũ khí” là ca khúc ngắn như ballad, dễ hát lên mọi nơi, chỉ cần đệm bằng cây đàn ghita, dạo vài hợp âm là đủ vẽ nên một không khí đầy ám ảnh ma mị.

Nhạc Trịnh Công Sơn không bộc lộ rõ yếu tố giới trong mối quan hệ tình ái. Đa phần tình ca xưng “tôi - em”, rất ít bài có xưng “anh - em”. Sự trung dung đó khiến bài hát Trịnh có sự tương hợp với ý thức kín đáo trong biểu đạt tình cảm có phần ảnh hưởng bởi giáo lý truyền thống của người Việt. Một sự gián cách về chủ thể khiến người hát lên những ca khúc ấy dễ dàng hóa thân, giữ ở một trạng thái vừa độ, không đắm đuối cũng không gào thét bản năng. Sự chừng mực đó có thể khiến nhiều người nghe thời nay cảm giác “một màu” đơn điệu. Nhưng hơn rất nhiều người, và dường như cũng chỉ mới có Trịnh Công Sơn làm nên cả một khu rừng âm u kỳ dị, mỗi cây là một bài hát lạ lùng, mỗi hình tượng nở ra trên đó như những đóa hoa không thấy mọc nơi khác. Ta thấy em trong tiền kiếp, với cọng buồn cỏ khô. Ta thấy em đang ngồi hát, khi rừng chiều đổ mưa. Trịnh Công Sơn vẽ ra được những trạng thái đời, bài ca có khi chẳng kể lại một câu chuyện cụ thể nào, nhưng lời ca để ngỏ những dư âm tìm giải đáp...

(Trích Trịnh, rock: Đi tìm cái nguyên thủy)

****

[....] ...Không gì buồn với một người sáng tác là không sáng tác được, nhưng cũng không thể vui khi phải ở mãi một trạng thái, bất biến một phong cách, nhất là như người ta vẫn nói “vận vào người” những ám ảnh bi kịch thân phận quá nổi tiếng. Ông đã phải gánh bi kịch ấy cả thời tuổi trẻ của mình, gánh cho cả vài thế hệ chiến tranh. Chúng tôi sinh ra khi đã hòa bình, yêu cái âm u thuở nào của gió cát phù du bay về, nhưng chúng tôi cũng hạnh phúc vì Trịnh Công Sơn vẫn đồng hành với tuổi trẻ của mình, những bàn chân em đi nhè nhẹ… em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh…Chúng tôi vẫn nghĩ, “bọn mình cũng có Trịnh Công Sơn”.

[... ] Không nói quá, nhạc Trịnh Công Sơn đã là nguồn giải trí quan trọng đặc biệt trong cái thời tuổi lỡ nhỡ mười sáu, mười bảy của chúng tôi. Ca từ nhạc Trịnh đã cung cấp cho chúng tôi một khả năng diễn đạt khác, một nguồn từ chương tiếng Việt phong phú, và nhất là đẹp đẽ đầy kỳ ảo khơi gợi tưởng tượng, điều ít tác giả làm được.

Nhưng hình như chúng tôi yêu nhạc Trịnh còn với một cảm xúc như tình thương dành cho người có số phận thăng trầm. Với tư duy rất trường ốc của mình, chúng tôi tiểu thuyết hóa cuộc đời của nhạc sĩ lên, cuộc đời đi qua những gai góc, đảo điên, chết chóc, nhưng lúc nào cũng giữ cho mình một “đóa hoa hồng hôn lên môi”. Cái vẻ đẹp nhân bản ấy có lẽ chính là phẩm chất khiến chúng tôi đã từng là những khán giả vô cùng trung thành của nhạc Trịnh. Ông không vì đau đớn đầy đọa mà có những dấu vết tình yêu bẽ bàng, sỉ nhục, cũng không kể công hay đòi hỏi đầy sát phạt trong ca từ bao giờ.

[...]

Trịnh Công Sơn hồi còn trẻ, đã ước vọng “khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm, Sài Gòn ra Trung, Hà Nội vô Nam”. Những năm tháng tuổi mới lớn của chúng tôi, Trịnh Công Sơn chính là hiện thân của một mơ ước đã thành, một người “của miền Nam” nhưng cũng là một người đã đến với chúng tôi từ trước rất lâu. Lúc viết Nối vòng tay lớn, chắc Trịnh Công Sơn không nghĩ đã làm cho hành trình của chính mình trở nên phi thường: Vượt thác cheo leo, tay ta vượt đèo, từ quê nghèo đến phố lớn, nắm tay nối liền, biển xanh sông gấm, nối liền một vòng tử sinh… Lúc còn sống, ông có nói, bàn tay là phần thân thể ông nhắc đến nhiều nhất trong ca khúc, bởi trên đó có những đường chỉ ghi dấu số phận. Ông chắc không ngờ, bàn tay ông đã vượt qua được qua bao điều không viết thành lời thành nhạc.

(Trích Tay ta vượt đèo)

Nguồn: http://truongquy.blogspot.com/