Dù có thế nào, cuộc đời thật đáng sống…nhất là khi có Sách.
Có những cuốn sách mà vẻ đẹp thiên nhiên, vẻ đẹp tâm thức, cả vẻ
đẹp của ngôn ngữ…. cứ sóng sánh trong mình lòng yêu cuộc sống khôn tả.
Mình yêu những đêm khuya ngủ muộn với sách. Ai bảo “việc đọc sách
là hành vi hướng đến sự cô đơn”, mình không thấy thế. "Sống" với điều gì đó "một
mình" không đồng nghĩa với cô đơn. Thường là mình đã quên mất "cô đơn" hay thoát
khỏi nó khi đọc sách, hoặc nhờ có sách. Đọc sách, đôi khi mình thấy sợ… con
người hơn, nhưng mình cũng yêu con người hơn bao giờ.
Nếu “cây là thơ của trời”, thì mỗi con người – với tất cả những
thanh tịnh, ô trọc trộn lẫn qua trùng trùng hành, thức, danh sắc, lục nhập…, ái,
thủ…. - vẫn là một cái cây xanh của cõi sống này. Lành hay độc, vẫn cần được
hiểu biết chừng nào. Và sách là hoa của cây - người ấy, giúp mình gọi được tên
cây, cho mình yêu lần nữa…mọi nỗi vui, đau chốn này.
cái ni đăng ở câu chuyện cuối tuần được
Trả lờiXóanoái đía vô thêm cho "tâm hồn nở bông" của anh thôi mà, anh đọc rồi thì em ko cần đăng ở đâu hết! :))
Trả lờiXóaAnh cứ tưởng yêu một con người cụ thể nào chứ.
Trả lờiXóa:D
thì người cụ thể đó là "ba chấm" đó anh! ;))
Trả lờiXóaHôm nay anh mới biết thêm một nghĩa nữa của ba chấm.
Trả lờiXóaHà hà.
Đại khái đọc sách là...yêu lần nữa đó anh! :)
Trả lờiXóaThích "Yêu lần nữa..." :)
Trả lờiXóa""Sống" với điều gì đó "một mình" không đồng nghĩa với cô đơn", chị nhỉ:)
Em còn thích cả câu này: "Nếu “cây là thơ của trời”, thì mỗi con người – với tất cả những thanh tịnh, ô trọc trộn lẫn qua trùng trùng hành, thức, danh sắc, lục nhập…, ái, thủ…. - vẫn là một cái cây xanh của cõi sống này."
Hihi, thích cả cái đoạn này!
Trả lờiXóaTrà ngon! Đa tạ tỷ.
Trả lờiXóa