Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

sắp sửa vào say

Ta lại buồn như sắp sửa vào say
biết chạm cốc cùng ai trong ý nghĩ?
biết tìm mắt của ai màu tri kỷ?...
(Chu Hoạch)

con kiến cắn ở sau lưng

...con kiến cắn ở sau lưng
tay không với tới được
cuộc đời kể cũng vui
(Trần Vàng Sao)

Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

Chàng trong avatar



Chiều chủ nhật vừa làm việc vừa lướt qua cái màn ảnh nhỏ ở góc phòng, kịp đọc thấy một câu trong phim Into the wild (Cinemax chiếu lại): Sự mong manh của pha lê không phải là nhược điểm mà là vẻ đẹp. Đây hình như là đoạn chàng Alex siêu lang thang hay em gái của chàng nhắc về cuộc hôn nhân (lại hôn nhân) dối trá của cha mẹ mình và sự cố gắng giữ cho nó không vỡ của bà mẹ...

Nhìn Alex tóc dựng lên trong gió, đơn độc cuốc bộ trên đường, đơn độc vượt thác, lòng lại dấy lên cái tình yêu khôn tả với lựa chọn của chàng – cái lựa chọn chối từ cuộc sống vật chất để về với thiên nhiên hoang dã. “Không cần biết giờ anh đang mở ngăn tủ nào, nhưng tôi chắc phải có gì ngọt ngào trong đó” - lời em gái chàng. “Sự tự do và vẻ đẹp hoang sơ ấy, còn hơn cả ngọt ngào!”, mình nói với nàng :)

Phải nói thêm là mình thích cô em này, cách cô chịu đựng sự tổn thương, sự chờ đợi, trông ngóng một cách lặng thầm và đầy thông hiểu. Có một câu của cô bé làm mình rung rinh nhớ mãi: "Anh biết tình yêu của tôi dành cho anh đủ lớn để có thể chịu đựng...."... Thái độ thật người lớn không chút dỗi hờn của cô em - dù cô bị tổn thương khi anh trai không gọi hay viết thư cho mình - đáng để người ta chia sẻ.

Into the wild có lẽ mãi mãi nằm trong top 10 phim yêu thích nhất của mình, khiến mình tự nhủ sẽ xem bằng hết các road trip movie khác ;)

P/s: Nói với bạn nào chưa xem Into the wild, hic hic, nhân vật chính của phim là cái anh ngồi trong avatar của bạn conau đó! :)

Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

Hồng phai chậm nhé

Gửi o Bé

Phượng vẫn hồng một góc trời mưa lại
Ai ngang cây nghe Huế thắm trong hồn
Đất trời thân quen có mình là... lạ
Như Buổi chiều đi lạc giữa Ban mai

24-6, 60A

P/S: Em chợt nghĩ mấy câu ni trong buổi chiều đứng nhìn cây phượng từ tầng 5, bỗng dưng buồn buồn, hoa đang Hạ mà cứ ngỡ như mùa hoa sót lại, hay là vì nó đã rực rỡ từ quá sớm chị nhỉ?

Từ độ nhận cái tin nhắn ấy, cứ ngắm màu hoa nớ là em nghĩ đến chị, cả Huế của chị. Nghĩ cũng ngộ, như cái nỗi hoài nhớ của chị buổi sáng hôm nào đã được cột luôn vào cây phượng vậy.


Âu cũng là một kiểu nhân duyên. Nên một trong những hạnh phúc nhỏ nhoi phù phiếm bình yên của em cũng từ nớ: nhìn mây chiều thắm lên cùng phượng vĩ.

Có ai thì thầm, không phải với mây chiều, không phải với phượng vĩ: Hồng phai chậm nhé, chiều hoa....

Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

Thịt xương chưa vỡ

"Tình yêu là một thứ có có không không, đùa đùa thật thật..."

Nhưng tình bạn thì khác, "Tình bạn có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự phụ bạc trong tình bạn cũng có, nhưng không nhiều" (TCS).

Tôi thuộc lòng những câu đó của Trịnh phải cách đây 10 năm rồi, và tôi chưa bao giờ thôi tin điều đó. Chưa cuồng si để phải nếm đau thương của cái thứ "tình phụ" bao giờ, tôi vẫn tin: bị người tình phản bội chắc cũng không buồn bằng thôi trọng một người bạn thiết. Không phải "hết", nhưng không đủ trọng để yêu vì.

Bạn có hiểu từ bạn thiết của tôi không? Sẽ là không nếu bạn chưa bao giờ coi một người -dưng "như thể tay chân" với mình.

Nếu tình yêu "vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách" (ôi, có gì dễ hoang tưởng hơn hồn phách?), thì cái rã tan của khối tình tri âm không gợn chút xác thịt - dục vọng là cái rã tan của thịt xương con người.

Tôi không muốn làm vụn vỡ một phần thịt xương ai, nên cũng cố mà muôi dưỡng phần thịt xương chưa (kịp) vỡ của mình.

Nhưng không hiểu sao, tôi thấy mình khó ưa (mình) khi phải cố gắng vì một điều gì. Chẳng thà tôi ...văng tục hồn nhiên!

20.6.10

Có khi một khoảnh khắc là nửa đời người, nửa còn lại là những tháng năm chồng chất... (KV ;)

Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

Trò chơi của một buổi sáng

Sáng nay thay vì nghỉ làm như kế hoạch, mình lại cho mình một giờ gọi là “free time” để chạy quanh thành phố trước khi đi làm. Thế là mình vừa chạy xe vừa chơi trò vờn của ký ức.

Là tiếng hát Camille Huyền ở nhạc viện đêm qua, khi nàng ngân chữ "reo" trong câu “Để nghe dưới đáy nước hồ reo”…và lúc nàng bắt đầu Rượt trăng: “ha ha! Ta đuổi theo trăng! Ta đuổi theo trăng…”. Nhớ tiếng vuốt đàn của Walther Giger làm mình phải… nhắm mắt, hình dung mình chỉ còn mỗi đôi tai.

Từ Camille Huyền mình nhớ qua mộ Hàn Mặc Tử một chiều mưa tháng bảy, từ Hàn Mặc Tử lại nhớ qua cái trại phong bị ngăn cách bởi một con sông trong phim The Motorcycle diaries, nhớ “âm nhạc của con đường” lúc hai anh chàng Che ú và Che ốm đèo nhau. Hôm trước lục tung cả tiệm CD mới tìm được cái CD nhạc phim này để tặng anh L., nhưng chưa tìm thấy cái thứ hai cho mình. Rồi lần đầu tiên trong đời, mình nghĩ đến một chiếc xe hơi của riêng mình - ít ra là - để chạy trong những khi thèm âm nhạc – những bản nhạc không lời, những giai điệu của thiên nhiên cất lên trên đường, bên trong một cái xe không nhốt gió bên ngoài…

Từ The Motorcycle diaries mình lại nhớ qua “nhật ký trên yên xe” của mình, mà ký ức hiện lên rõ nhất của buổi sáng nay là cái đoạn đường giữa bạt ngàn cát và cỏ khô ở Lý Sơn, khi Huệ “tống ba” chở mình và Huy giữa ánh  trăng mờ. Nhớ từ cái bè “Mambo-Tango” đến con thuyền trên lòng hồ Ba Bể. Tuổi trẻ đang bay qua, bay qua. Những con đường, những người bạn đã song hành cùng ta những - con - đường - đó - những - đoạn-  đời - đó, làm sao có lần nào khác nữa?

Cũng từ The Motorcycle diaries mình lại nhớ đến người từng bảo muốn nói câu “anh yêu em” bằng tiếng Tây Ban Nha. Để mình biết - cả cuộc đời này mình biết - chính ngôn ngữ khiến cái đất nước xa lạ ấy trở nên đặc biệt với mình.

Nhớ đến Tây Ban Nha cũng là lúc mình nghe lóm một mẩu chuyện ở quán café cóc dừng lại sáng nay. Chỉ là vài câu về bóng đá giữa 4 người đàn ông còn trẻ. Nhưng đủ mình kết luận: đàn ông đơn giản và vô tâm, tệ nhất cũng phải cỡ mình! :))

Rồi dù đã muộn giờ, mình vẫn mặc, lại chạy lòng vòng mua sách tặng một anh bạn. Làm quà. Mùa này là mùa quà nhỉ, vì không hiểu sao mình nhận được cùng lúc nhiều quà ghê, từ chậu xương rồng có viết những dòng rất đáng yêu trên cái chậu trắng, đến những cái bánh gửi vào từ Huế, đến quyển sách có kẹp tờ giấy dặn mình chú ý đọc truyện gì…Tạ ơn đời, mình cũng muốn có nhiều thời gian để “sắm” quà cho những yêu thương quanh cuộc đời mình quá.

Cứ thế ký ức này kéo theo ký ức khác, dù lúc mình chạy trong con hẻm dây điện đánh võng trên đầu hay lúc kèn hơi xe buýt thét bên tai…, hay đi giữa những con đường cây chưa kịp lớn, cây chết đi rồi...

Tuổi trẻ đang bay qua, bay qua. Như buổi sáng nay của một ngày tưởng chết trong bận rộn, làm sao có một buổi sáng nào như thế nữa? ;)

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

hạt giống trôi

Tình yêu như hạt giống trôi, nó cách kẻ đã nhả ra nó một ngàn cây số vẫn nẩy mầm, bạn nhớ không? (Ramblings)

Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2010

Về đám cưới

Rating:★★★★
Category:Other
Có thằng kia hôm trước hỏi: “Ông có ghét những thằng cứ cầm cốc chạy đi chạy lại bàn này qua bàn khác ở đám cưới không?”, anh đáp: “Tôi có đi đám cưới đâu mà ghét với chả thương”.

Đám cưới, hì.

Nói rằng chưa bao giờ dự thì cũng không hẳn, đời anh ít nhất cũng qua dăm ba cái rồi. Mỗi một lần đến dự, càng về sau này, càng cho anh cảm giác chán ngán, khổ sở, khó chịu đến nghẹt thở. Đến mức anh nghĩ rằng có thể mình sẽ không bao giờ dự một đám cưới nào nữa cả, kể cả đám cưới của anh, vốn chưa chắc đã có thể có trên đời.

Hẳn em đang nhăn mặt hay trố mắt vì cái sự kỳ quặc của anh. Còn anh, anh thực sự ngạc nhiên về những điều mà người ta có thể chấp nhận là bình thường xung quanh cái gọi là đám cưới ấy. Chẳng hạn, anh có người anh họ, lương tháng đâu như được dăm triệu. Có lần anh gọi rủ đi cà phê, ảnh bảo, bận đi ăn cưới rồi. Anh hẹn sang hôm sau, ảnh bảo, chưa được, bận đi ăn cưới rồi. Anh hỏi, anh ăn cưới nhiều thế, ảnh bảo ừ, tháng này hết lương rồi, đang đi vay để đi ăn cưới. Anh cười phì bảo, anh không từ chối hay trốn bớt được à, ảnh bảo không, ai lại thế, kể cả không đến cũng phải gửi phong bì. Anh thấy nghẹn ngào. Bây giờ ảnh sắp cưới vợ, chắc người ta đến đông lắm, anh ấy “tốt” với người ta thế cơ mà.

Vấn đề, anh nghĩ, là ở cái chữ “tốt” ấy. Không đến, nghĩa là không tốt. Đời người chỉ có một lần, sao lại không đến chung vui. Để anh nói cho em nghe về cái câu này. Thứ nhất, đời người làm cái gì cũng một lần. Không nhất thiết phải đợi đến lúc em cưới anh mới chia vui với em. Em làm được cái gì mới, cái gì hay, em đi đây đi đó, em lên chức, em sinh con, em thuê hay mua được nhà... đều đáng vui mừng cả. Và nếu là bạn thực sự, nếu đủ thời gian và quan tâm, hãy vui với nhau từ những điều đó, hàng ngày. Mà hàng ngày không được, thì cũng đừng cố mà đến đám cưới như là để chứng minh mình có quan tâm. Vô ích. Hơn mọi việc, ấy là việc không cần cố, không nên cố. Hai nữa, có nhiều cách chung vui, có nhiều cách chia sẻ. Mà vui tức phải là vui thực sự. Việc đến đó, ngồi ăn một bữa, nhìn cái vở tuồng diễn đi diễn lại y chang trăm lần như một, ngó mặt nhau cười một cái, rồi về, mà gọi là chung vui, anh thấy không vui, nên anh thấy không đành.

Trên cõi đời giả tạm và hời hợt này, anh cho rằng đám cưới là một trong những thứ giả tạm và hời hợt nhất. Nó hiện hữu hóa và ảo tưởng hóa tất cả những ước mơ hy vọng vốn vô cùng mong manh của con người về một hạnh phúc lâu bền, những niềm vui vĩnh cửu. Khi em chúc ai đó “trăm năm hạnh phúc” em thừa biết là không có điều như vậy tồn tại trên đời. Hoặc là em chưa biết, hoặc là em vẫn tin, thì nay anh nói cho em biết, không có điều như vậy tồn tại trên đời. Hạnh phúc trong đời (người bình thường, như em và anh) chỉ là những khoảnh khắc rời rạc và mong manh, ta chỉ chạm đến khi tâm an tĩnh, bình yên, thực lòng. Làm sao ta thực lòng cho được khi ta cứ phải diễn hết trò này đến trò khác trong một đám cưới, cười sái cả miệng nhưng không được khép lại, tay phát run lên vì cầm cốc đi từ bàn này sang bàn khác, làm sao ta bình yên được khi ta cứ nghĩ xem người này người kia có đến không, hai họ có hài lòng không, liệu đặt bàn có bị thừa hay thiếu, liệu sau đám cưới này đôi ta lời được bao nhiêu.

Anh biết, rồi em sẽ lại quay về câu muôn thuở “đời người chỉ có một lần...”. Và em sẽ nói rằng cái mà anh cho rằng là mệt mỏi, là bộ tịch ấy, khi em thấy hạnh phúc thì em sẽ không lấy đó làm điều, rằng nó chẳng là gì so với hạnh phúc lớn em sắp có. Có thực thế không em? Anh không muốn trù ếm, đe dọa hay bất kỳ ý gì khác, nhưng có thực là em đang sắp có hạnh phúc lớn trong đời không? Những bạn đã có gia đình, trả lời hộ tôi, các bạn có đang hạnh phúc?

Ồ dĩ nhiên là các bạn nói có. Chả nhẽ lại nói không :) Tôi đành mừng cho bạn, biết nói gì hơn. Tôi hỏi không phải để tìm câu trả lời của các bạn. Tôi hỏi để chia sẻ với các bạn câu hỏi. Nếu các bạn sống mà luôn tự hỏi rằng “mình có đang hạnh phúc” thì cơ hội hạnh phúc sẽ đến nhiều hơn là không hỏi gì. Tôi hơi buồn khi cảm thấy là nhiều bạn đang không hỏi gì. Đời là một mớ công thức, cứ đem ra mà áp dụng đến hết thì thôi.

Anh đang nói về gì ấy nhỉ? À, đám cưới. Anh muốn nói rằng vốn nó chẳng là cái gì hết. Như mọi định chế, mọi khế ước xã hội. Nó phi tự nhiên. Người ta yêu nhau, sống với nhau có thể là tự nhiên (có thể thôi nhé), nhưng đám cưới thì tuyệt nhiên không. Nó không đảm bảo cho hạnh phúc, nó không đảm bảo cho lâu bền. Nó dựng lên bởi vì con người bơ vơ quá, yếu ớt quá, hời hợt quá, cần gì đó để đánh dấu, để dựa vào. Những tưởng dựa vào thì an toàn, êm ấm, nhưng rồi, sớm hay muộn, ít hay nhiều, sẽ nhận ra mình bơ vơ trơ trọi như từ nguyên thủy. Rồi tiếc nhớ tự do, rồi hoài vọng, rồi “giá như”... Khi hời hợt chồng chéo lên hời hợt thì mọi điều đều nhạt nhòa hết cả.

Anh nghĩ anh sẽ suốt đời cầu nguyện cho bạn bè anh hạnh phúc và may mắn mà không đến dự bất kỳ đám cưới nào của bất kỳ ai.

Bút Chì

P/S: Lâu lắm rồi mới tìm được người đồng điệu về chuyện ni như bạn ni, dù không đến nỗi ghét đám cưới của thiên hạ đến vậy, chỉ không hào hứng đi đám cưới và ghét ....làm đám cưới. :))

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

8.6.10

"Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ... Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng"