Rating: | ★★★★ |
Category: | Other |
Có thằng kia hôm trước hỏi: “Ông có ghét những thằng cứ cầm cốc chạy đi chạy lại bàn này qua bàn khác ở đám cưới không?”, anh đáp: “Tôi có đi đám cưới đâu mà ghét với chả thương”.
Đám cưới, hì.
Nói rằng chưa bao giờ dự thì cũng không hẳn, đời anh ít nhất cũng qua dăm ba cái rồi. Mỗi một lần đến dự, càng về sau này, càng cho anh cảm giác chán ngán, khổ sở, khó chịu đến nghẹt thở. Đến mức anh nghĩ rằng có thể mình sẽ không bao giờ dự một đám cưới nào nữa cả, kể cả đám cưới của anh, vốn chưa chắc đã có thể có trên đời.
Hẳn em đang nhăn mặt hay trố mắt vì cái sự kỳ quặc của anh. Còn anh, anh thực sự ngạc nhiên về những điều mà người ta có thể chấp nhận là bình thường xung quanh cái gọi là đám cưới ấy. Chẳng hạn, anh có người anh họ, lương tháng đâu như được dăm triệu. Có lần anh gọi rủ đi cà phê, ảnh bảo, bận đi ăn cưới rồi. Anh hẹn sang hôm sau, ảnh bảo, chưa được, bận đi ăn cưới rồi. Anh hỏi, anh ăn cưới nhiều thế, ảnh bảo ừ, tháng này hết lương rồi, đang đi vay để đi ăn cưới. Anh cười phì bảo, anh không từ chối hay trốn bớt được à, ảnh bảo không, ai lại thế, kể cả không đến cũng phải gửi phong bì. Anh thấy nghẹn ngào. Bây giờ ảnh sắp cưới vợ, chắc người ta đến đông lắm, anh ấy “tốt” với người ta thế cơ mà.
Vấn đề, anh nghĩ, là ở cái chữ “tốt” ấy. Không đến, nghĩa là không tốt. Đời người chỉ có một lần, sao lại không đến chung vui. Để anh nói cho em nghe về cái câu này. Thứ nhất, đời người làm cái gì cũng một lần. Không nhất thiết phải đợi đến lúc em cưới anh mới chia vui với em. Em làm được cái gì mới, cái gì hay, em đi đây đi đó, em lên chức, em sinh con, em thuê hay mua được nhà... đều đáng vui mừng cả. Và nếu là bạn thực sự, nếu đủ thời gian và quan tâm, hãy vui với nhau từ những điều đó, hàng ngày. Mà hàng ngày không được, thì cũng đừng cố mà đến đám cưới như là để chứng minh mình có quan tâm. Vô ích. Hơn mọi việc, ấy là việc không cần cố, không nên cố. Hai nữa, có nhiều cách chung vui, có nhiều cách chia sẻ. Mà vui tức phải là vui thực sự. Việc đến đó, ngồi ăn một bữa, nhìn cái vở tuồng diễn đi diễn lại y chang trăm lần như một, ngó mặt nhau cười một cái, rồi về, mà gọi là chung vui, anh thấy không vui, nên anh thấy không đành.
Trên cõi đời giả tạm và hời hợt này, anh cho rằng đám cưới là một trong những thứ giả tạm và hời hợt nhất. Nó hiện hữu hóa và ảo tưởng hóa tất cả những ước mơ hy vọng vốn vô cùng mong manh của con người về một hạnh phúc lâu bền, những niềm vui vĩnh cửu. Khi em chúc ai đó “trăm năm hạnh phúc” em thừa biết là không có điều như vậy tồn tại trên đời. Hoặc là em chưa biết, hoặc là em vẫn tin, thì nay anh nói cho em biết, không có điều như vậy tồn tại trên đời. Hạnh phúc trong đời (người bình thường, như em và anh) chỉ là những khoảnh khắc rời rạc và mong manh, ta chỉ chạm đến khi tâm an tĩnh, bình yên, thực lòng. Làm sao ta thực lòng cho được khi ta cứ phải diễn hết trò này đến trò khác trong một đám cưới, cười sái cả miệng nhưng không được khép lại, tay phát run lên vì cầm cốc đi từ bàn này sang bàn khác, làm sao ta bình yên được khi ta cứ nghĩ xem người này người kia có đến không, hai họ có hài lòng không, liệu đặt bàn có bị thừa hay thiếu, liệu sau đám cưới này đôi ta lời được bao nhiêu.
Anh biết, rồi em sẽ lại quay về câu muôn thuở “đời người chỉ có một lần...”. Và em sẽ nói rằng cái mà anh cho rằng là mệt mỏi, là bộ tịch ấy, khi em thấy hạnh phúc thì em sẽ không lấy đó làm điều, rằng nó chẳng là gì so với hạnh phúc lớn em sắp có. Có thực thế không em? Anh không muốn trù ếm, đe dọa hay bất kỳ ý gì khác, nhưng có thực là em đang sắp có hạnh phúc lớn trong đời không? Những bạn đã có gia đình, trả lời hộ tôi, các bạn có đang hạnh phúc?
Ồ dĩ nhiên là các bạn nói có. Chả nhẽ lại nói không :) Tôi đành mừng cho bạn, biết nói gì hơn. Tôi hỏi không phải để tìm câu trả lời của các bạn. Tôi hỏi để chia sẻ với các bạn câu hỏi. Nếu các bạn sống mà luôn tự hỏi rằng “mình có đang hạnh phúc” thì cơ hội hạnh phúc sẽ đến nhiều hơn là không hỏi gì. Tôi hơi buồn khi cảm thấy là nhiều bạn đang không hỏi gì. Đời là một mớ công thức, cứ đem ra mà áp dụng đến hết thì thôi.
Anh đang nói về gì ấy nhỉ? À, đám cưới. Anh muốn nói rằng vốn nó chẳng là cái gì hết. Như mọi định chế, mọi khế ước xã hội. Nó phi tự nhiên. Người ta yêu nhau, sống với nhau có thể là tự nhiên (có thể thôi nhé), nhưng đám cưới thì tuyệt nhiên không. Nó không đảm bảo cho hạnh phúc, nó không đảm bảo cho lâu bền. Nó dựng lên bởi vì con người bơ vơ quá, yếu ớt quá, hời hợt quá, cần gì đó để đánh dấu, để dựa vào. Những tưởng dựa vào thì an toàn, êm ấm, nhưng rồi, sớm hay muộn, ít hay nhiều, sẽ nhận ra mình bơ vơ trơ trọi như từ nguyên thủy. Rồi tiếc nhớ tự do, rồi hoài vọng, rồi “giá như”... Khi hời hợt chồng chéo lên hời hợt thì mọi điều đều nhạt nhòa hết cả.
Anh nghĩ anh sẽ suốt đời cầu nguyện cho bạn bè anh hạnh phúc và may mắn mà không đến dự bất kỳ đám cưới nào của bất kỳ ai.
Bút Chì
P/S: Lâu lắm rồi mới tìm được người đồng điệu về chuyện ni như bạn ni, dù không đến nỗi ghét đám cưới của thiên hạ đến vậy, chỉ không hào hứng đi đám cưới và ghét ....làm đám cưới. :))