Sáng nay thay vì nghỉ làm như kế hoạch, mình lại cho mình một giờ
gọi là “free time” để chạy quanh thành phố trước khi đi làm. Thế là mình vừa
chạy xe vừa chơi trò vờn của ký ức.
Là tiếng hát Camille Huyền ở nhạc viện đêm qua, khi nàng ngân chữ
"reo" trong câu “Để nghe dưới đáy nước hồ reo”…và lúc nàng bắt đầu Rượt trăng:
“ha ha! Ta đuổi theo trăng! Ta đuổi theo trăng…”. Nhớ tiếng vuốt đàn của Walther
Giger làm mình phải… nhắm mắt, hình dung mình chỉ còn mỗi đôi tai.
Từ Camille Huyền mình nhớ qua mộ Hàn Mặc Tử một chiều mưa tháng
bảy, từ Hàn Mặc Tử lại nhớ qua cái trại phong bị ngăn cách bởi một con sông
trong phim The Motorcycle diaries, nhớ “âm nhạc của con đường” lúc hai anh chàng
Che ú và Che ốm đèo nhau. Hôm trước lục tung cả tiệm CD mới tìm được cái CD nhạc
phim này để tặng anh L., nhưng chưa tìm thấy cái thứ hai cho mình. Rồi lần đầu
tiên trong đời, mình nghĩ đến một chiếc xe hơi của riêng mình - ít ra là - để
chạy trong những khi thèm âm nhạc – những bản nhạc không lời, những giai điệu
của thiên nhiên cất lên trên đường, bên trong một cái xe không nhốt gió bên
ngoài…
Từ The Motorcycle diaries mình lại nhớ qua “nhật ký trên yên xe”
của mình, mà ký ức hiện lên rõ nhất của buổi sáng nay là cái đoạn đường giữa bạt
ngàn cát và cỏ khô ở Lý Sơn, khi Huệ “tống ba” chở mình và Huy giữa ánh trăng
mờ. Nhớ từ cái bè “Mambo-Tango” đến con thuyền trên lòng hồ Ba Bể. Tuổi trẻ đang
bay qua, bay qua. Những con đường, những người bạn đã song hành cùng ta những -
con - đường - đó - những - đoạn- đời - đó, làm sao có lần nào khác nữa?
Cũng từ The Motorcycle diaries mình lại nhớ đến người từng bảo
muốn nói câu “anh yêu em” bằng tiếng Tây Ban Nha. Để mình biết - cả cuộc đời này
mình biết - chính ngôn ngữ khiến cái đất nước xa lạ ấy trở nên đặc biệt với
mình.
Nhớ đến Tây Ban Nha cũng là lúc mình nghe lóm một mẩu chuyện ở
quán café cóc dừng lại sáng nay. Chỉ là vài câu về bóng đá giữa 4 người đàn ông
còn trẻ. Nhưng đủ mình kết luận: đàn ông đơn giản và vô tâm, tệ nhất cũng phải
cỡ mình! :))
Rồi dù đã muộn giờ, mình vẫn mặc, lại chạy lòng vòng mua sách
tặng một anh bạn. Làm quà. Mùa này là mùa quà nhỉ, vì không hiểu sao mình nhận
được cùng lúc nhiều quà ghê, từ chậu xương rồng có viết những dòng rất đáng yêu
trên cái chậu trắng, đến những cái bánh gửi vào từ Huế, đến quyển sách có kẹp tờ
giấy dặn mình chú ý đọc truyện gì…Tạ ơn đời, mình cũng muốn có nhiều thời gian
để “sắm” quà cho những yêu thương quanh cuộc đời mình quá.
Cứ thế ký ức này kéo theo ký ức khác, dù lúc mình chạy trong con
hẻm dây điện đánh võng trên đầu hay lúc kèn hơi xe buýt thét bên tai…, hay đi
giữa những con đường cây chưa kịp lớn, cây chết đi rồi...
Tuổi trẻ đang bay qua, bay qua. Như buổi sáng nay của một ngày
tưởng chết trong bận rộn, làm sao có một buổi sáng nào như thế nữa? ;)
tớ cũng hoài nhớ cái con đường lau sậy bàng bạc ánh trăng ấy quá, lúc đó như người điên í nhở. Ôi thèm làm người điên để yêu thêm vạn người điên :))
Trả lờiXóaỪ, đó là những khoảnh khắc khiến mình muốn ca tụng cuộc đời chúng mình khiếp! ;))
Trả lờiXóaSáng nay tớ cũng làm "người điên" đó thôi, quên kể là đi lạc ở một con đường quen từ vạn kiếp! :))
Đọc cái này thì tớ thấy tớ thèm ấy. Có nghĩa là tớ thèm ngồi với ấy ấy ạ!
Trả lờiXóaừ, hẹn đi ấy, mình sẽ ngồi giữa đám đờn ông (càng vô tâm càng tốt) ở một cafe cóc hen! ;)
Trả lờiXóaĐọc những dòng em viết, tự nhiên anh nhớ đến một câu trong bộ phim anh coi gần đây. "I love us."
Trả lờiXóaSau khi thấy cái bè “Mambo-Tango”, mình đã nghĩ ra một cái bé khác tựa tựa bè của Che ú và Che ốm:)
Trả lờiXóaEm cũng thích cái cảnh Che ú, Che ốm đèo nhau rồi ... đo đường:)
@ anh Vũ: Ý anh muốn noái "anh yêu chúng mình"? ;))
Trả lờiXóaTuổi trẻ bay qua, bay qua rồi cũng bay về... Tuổi Trẻ!!! :))
Trả lờiXóaThích những buổi sáng như vầy quá, chị!
:)) ngoác miệng với cái chữ TT sau cùng!!
Trả lờiXóa