Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Làm cụm tro tàn...

Chê lòng đất không về nơi cố hữu
Xin đốt lên chút lửa cuối đời thôi
Làm cụm tro tàn trong tiềm nhỏ
Để ngày sau con cháu nhớ xa xôi...


Thơ của papa, đọc cho mình nghe đêm qua, khi hai cha con nói về chuyện xác thân con người khi nằm xuống, có cần phải về với đất rồi mục rữa dần dần không...

Ba bảo đã viết lâu rồi, nhưng lần đầu mình nghe...

"Đốt lửa" cuối đời. Cả nhà mình giống nhau chuyện này. Nghĩa trang trông buồn lắm. Đất rồi cũng không đủ đón người. Cứ thành tro cho nhẹ... Hiến xác được càng hay.

Lúc gõ lại những dòng thơ này của ba, mình mới nhớ ra hồi xưa mình cũng từng viết một bài thơ có tên Làm hạt tro bay...Ôi, cũng là tro, nhưng mình lại (từng) muốn nó bay sao?...:) Phiêu lưu đến cuối đời...?

Rồi cũng thế thôi. Nên mong mình, mong người giữ tâm thật an để xác thân này cũng nhẹ, khi chưa thành bụi tro...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét