Truyện ngắn Mắc lõm
của Alice Munro mình đọc cách đây ba ngày. Nhưng cuộc đời của Robin trong câu
chuyện cứ trở đi trở lại trong tâm trí mình. Người ta có thể có nhau vì một sự
tình cờ. Người ta có thể mất nhau chỉ vì một lý do mà cả đời có thể không hiểu ra
hoặc hiểu nhầm...
Đó là truyện ngắn thứ hai dạo gần đây làm mình nhớ lâu đến vậy.
Tháng trước là 17 cây số đường ma của
chị Võ Diệu Thanh. Mình đã chảy nước mắt, và khi bảo một người khác đọc đi,
mình lại chảy nước mắt...Mình nhớ chuyến đi hồi tháng 5. Nhớ những căn nhà trống hoác ở huyện Phú Tân, An
Giang... Nhà này cha đi làm thợ hồ ở Sài Gòn, Bình Dương. Nhà kia mẹ đi gặt mướn
bên đồng Campuchia...Những đứa trẻ ít cười... Những người già thu xếp thân mình
trong một góc chật hẹt dưới sàn...
Và mình nghĩ đến Tuyền. Em đã phải từ bỏ ước mơ tu học, rời
ngôi chùa đã giúp em có những tháng ngày an lạc để “bước chân ra đời”, để bươn
chải làm công nhân, phụ giúp cha mẹ đang mang bệnh...Mà em tăng ca thế nào cũng
không đủ...
Và Mình nghĩ đến anh C., thu xếp làm một chuyến đi cũng khó
khăn vì mẹ già đau yếu, vì rất nhiều khi thiếu lộ phí...Phụ mẫu tồn, bất viễn
du...
Mình nghĩ đến cô bé lớp 9 ở Q.8, không có một quyển sách nào cho riêng mình
ngoài sách giáo khoa, đó sẽ là một thứ xa xỉ cho mức sống của gia đình em,...
Mà làm sao kể xiết...
Cái nghèo, sự buồn trong truyện chị Thanh gợi nhiều cái
nghèo khác. Day dứt. Mình có thể giúp mãi được từng người? Mình ghi lại đây như
một lời tự hứa, mình phải “cho đi” nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Mình phải dốc sức
nhiều hơn nữa cho Kirakira (*)
(*) quynguyenhienle.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét