Trời đã rất chiều ngoài khung cửa.
Và hôm nay là chủ nhật, hiếm hoi em có những giờ phút được một mình ở sở làm, giữa những ghế bàn lặng im của đồng nghiệp. Em yêu những giờ phút yên ắng này, những giờ phút như thế luôn khiến mình muốn viết. Thậm chí là...ngâm thơ ;)):
Một chiều có cả mùa đông
Tiếng cười như thể có dòng lệ pha
(Ta về làm khách)
(Thật trùng hợp, lúc em vừa nhắc đến thơ thì có anh bạn vừa post bài ni, nhân ngày giỗ của tác giả - họa sĩ Việt Hải).
Em muốn kể gì nhỉ? Về tháng ngày này? Em có thêm những người bạn cùng chí hướng. Và nhận ra bạn thì không bao giờ là đủ, dù em từng nghĩ mình đã ở tuổi không còn muốn mở rộng những mối quan hệ. Em bận rộn hơn, mà cũng happy hơn, cho những việc mình có thể làm, cho những "hẹn hò" thật đẹp. Như những buổi vào ra bệnh viện thăm N, trò chuyện với những bệnh nhân quen, lạ, ngắm những "cơn mưa dầu" xoay tít trên không. Như một chiều ngồi cùng nhau soạn quần áo cũ cho các em bé phương xa, cùng đong đưa trên xích đu xem một bộ phim (mà câu thoại em nhớ nhất là "đàn ông là cái đầu, nhưng đàn bà là cái cổ" :)) )....
Cũng có những "mùa đông", những giờ khắc nửa cười nửa khóc vì những...nhạt phai mình nghe rõ vị, nhưng tựu trung em nhắc mình giữ niềm tin/ tâm thế: sẽ tạo tác cho mình và những yêu thương một "ngày hôm nay đẹp", nếu không là "rất đẹp".
Em không đang xưng "em" với "anh" nào đâu nhé. Em xưng "em" với buổi chiều rất rưng rưng không chút "nữ quyền" này (;p), và với một nỗi niềm em đang cho trượt khỏi vai..., để mình đứng dậy thẳng thớm hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét