"...Giờ thì tôi hiểu, nghề thầy thuốc có thể cứu mạng, nghề nhà
giáo có thể cứu tâm hồn, còn nghề nhà báo ở VN chỉ tự cứu lòng tự trọng nghề
nghiệp của chính mình thôi cũng đủ kiệt sức".
Nguyễn Phương Mai viết thế trong một note về ngày 21-6 đăng trên
FB của cô. Tôi đọc một lần mà gần như thuộc lòng câu đó. Tối nay, vô tình nghe
một cô gái trẻ - có lẽ là sinh viên - tường thuật về bài viết của Phương Mai cho
hai cô bạn của mình với tất cả sự tâm đắc, và không quên nhắc lại ý đó.
Quán đông quá nên tôi ngồi chung bàn với các cô, lo check điện
thoại đọc tin gửi muộn của PV nên bao nhiêu "líu lo bên đời" đều không nghe
thấy; nhưng đến đoạn "gần 700 cơ quan báo chí ở VN có chung 1 Tổng Biên Tập",
"Việt Nam xếp thứ 174/177 trên bậc thang tự do báo chí" thì "nỗi buồn" ấy
chảy hết vô tai. Thật tình là muốn...góp chuyện với mấy cô :)), nhưng rồi cắm
cúi ăn..., nghĩ về sức ảnh hưởng mạnh mẽ của mạng xã hội lúc này, cũng như sức
mạnh của từng ngòi bút tự do, đơn lẻ.
Giả sử một ông/ bà TBT hay một bác "tuyên huấn" đang ngồi cùng
bàn với các cô thì sao nhỉ? :D
Vì thế em đã rời nghề người ạ. Dù em vẫn chưa bao giờ thôi nghĩ mình là một người viết.
Trả lờiXóa:)
Trả lờiXóa