BV Nhi Đồng 2, 31.5 |
Post ảnh ni để nhớ một buổi sáng ở nơi này, nhớ N. và gia đình em - một gia đình nhỏ mang những cái tên gửi gắm ước ao thoát nghèo nhưng đến nay vẫn mãi là ước ao.
Cả nhà có ba công ruộng để kiếm lúa cho 5 miệng ăn nhưng không đủ, vẫn có vài tháng phải mua gạo. Rồi cầm cố ruộng để chữa bệnh cho N. Rồi đi vay. Ông bố trẻ "đi soi cá cả đêm" để kiếm tiền trả nợ. Bệnh tình của em đành "bỏ đó". Cũng may, em cũng được đến trường...
Nhờ thầy hiệu trưởng của N., chị QC và thành viên Kira, hôm qua N và ba mẹ mới từ U Minh lên đến Sài Gòn, đứng thức đợi "mấy cô Sài Gòn" từ 3g30 sáng trước cổng bệnh viện.
...Câu chuyện của N. choán hết tâm trí của mình mấy hôm nay...Nếu không có anh bác sĩ với thái độ tự tin "ngày rộng tháng dài, còn nước còn tát" chắc mình không nén được nước mắt. Nhưng ánh mắt của N. giúp mình tin vào khả năng chịu đựng của cô bé. Những cây xanh trong khuôn viên kia và tấm lòng của QC khiến mình vẫn thấy ngày hôm qua thật đẹp...
N. rồi có vững vàng như những cái cây kia, mình không dám mong đợi nhiều...Nhưng mình tin những ngày này sẽ cho em một ký ức ấm áp, rằng những mặc cảm, nỗi đau của riêng mình vẫn luôn có cha mẹ và người xung quanh mình tìm cách xoa dịu... Rằng đời sống chúng ta kết dính nhau bằng những sợi dây li ti kỳ lạ, để ta còn có những "người dưng" không khác "người nhà"...
Viết note này để còn cảm ơn Q.C với lý do rất thuyết phục của chị trong việc không lập gia đình, không tìm kiếm một đối tượng nào để kết hôn. "Quyết tâm" chị nha!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét