Trưa 14.10, ngồi cafe cóc gần con hẻm xanh mướt này, chộp ảnh cho hai tình yêu từ thuở sinh viên, nghe tiếng cười vang góc phố, thấy sau 18 năm, lòng ba đứa cũng đang xanh tươi như thuở nào, thấy cả ba vẫn còn đang tuổi ngọc:)
Nhìn vòm cây, thèm có thể gọi tên tình yêu của mình với chúng. Có những vòm cây chỉ cần ta lướt qua dưới bóng, dẫu lúc đó lòng có đang xáo trộn, trái tim cũng kịp yên bình... Có những hàng cây ta thèm ngang qua mỗi sáng, nhìn vài giây thôi, đủ thấy như hôm nay ta đã có dịp nhìn vào mắt một người bạn ta luôn mong gặp, đủ vui vì được nhìn thấy nụ cười nhau.
Cỏ Cây. Chỉ cần yên lặng thế, chỉ cần ánh lên trong nắng, chỉ cần rung trong gió, chỉ cần lay ướt dưới mưa, mà khiến người ta an yên và xao động niềm vui sống...Chỉ cần cỏ cây hiện diện, hành tinh này đã đủ diệu kỳ. Khác với người, cỏ cây càng nhiều, quả đất càng xanh, trong.
Nhìn Cây, cảm giác có lỗi với bao nhiêu là cây mình không biết tên (Yêu gì mà tên người ta cũng không biết!). Như cả 4 ngày trời hít thở trong một khí quyển có hương cây trên đá, 4 ngày trời đi ngang biết bao hàng cây có họ lá kim, mà đến khi đọc một đường link bạn gửi, mới biết có một loài cây mang tên sa mộc. Như khi ở Hà Giang về, đọc lại Xe lên xe xuống (bản in ở VN là Mình và họ) của Nguyễn Bình Phương, mới biết góc nhìn về cây cối ở Hà Giang trong mắt một "người có mắt" thế nào. Tiếc ta có mắt mà như không. Như ta chỉ sống được 1/n cuộc đời mà ta đã trải qua vậy. (Chi tiết về cây cối ở Hà Giang đã không đọng lại trong lần đọc đầu tiên, cũng như đá, núi, cung đường...Có lẽ, vì trí tưởng tượng của ta nghèo nàn, tất cả hiện lên trên chữ chỉ thấm đẫm khi bàn chân ta đã đặt lên vùng đất ấy).
Xin ngủ dưới vòm cây. Ừ, nhìn vòm cây, nhớ sự nương nhờ ủi an trong thơ Trịnh (văn xuôi hay ca từ của Trịnh Công Sơn, mình vẫn thích gọi là Thơ). Chợt nghĩ: Khi sống, ta thở nhờ cây; rồi đến khi ngủ giấc cuối cùng, ta lại nằm trong lòng cây, tan khỏi cõi này cùng cây, bởi cái hộp gỗ theo cùng con người vào lòng đất hay lòng ngọn lửa ấy, là "lòng cây" đó thôi...
Gần gũi đến vậy, nương nhau đến vậy, mà đâu dễ hiểu và yêu cho đúng..., "tình yêu" nhỉ!
Nhìn vòm cây, thèm có thể gọi tên tình yêu của mình với chúng. Có những vòm cây chỉ cần ta lướt qua dưới bóng, dẫu lúc đó lòng có đang xáo trộn, trái tim cũng kịp yên bình... Có những hàng cây ta thèm ngang qua mỗi sáng, nhìn vài giây thôi, đủ thấy như hôm nay ta đã có dịp nhìn vào mắt một người bạn ta luôn mong gặp, đủ vui vì được nhìn thấy nụ cười nhau.
Cỏ Cây. Chỉ cần yên lặng thế, chỉ cần ánh lên trong nắng, chỉ cần rung trong gió, chỉ cần lay ướt dưới mưa, mà khiến người ta an yên và xao động niềm vui sống...Chỉ cần cỏ cây hiện diện, hành tinh này đã đủ diệu kỳ. Khác với người, cỏ cây càng nhiều, quả đất càng xanh, trong.
Nhìn Cây, cảm giác có lỗi với bao nhiêu là cây mình không biết tên (Yêu gì mà tên người ta cũng không biết!). Như cả 4 ngày trời hít thở trong một khí quyển có hương cây trên đá, 4 ngày trời đi ngang biết bao hàng cây có họ lá kim, mà đến khi đọc một đường link bạn gửi, mới biết có một loài cây mang tên sa mộc. Như khi ở Hà Giang về, đọc lại Xe lên xe xuống (bản in ở VN là Mình và họ) của Nguyễn Bình Phương, mới biết góc nhìn về cây cối ở Hà Giang trong mắt một "người có mắt" thế nào. Tiếc ta có mắt mà như không. Như ta chỉ sống được 1/n cuộc đời mà ta đã trải qua vậy. (Chi tiết về cây cối ở Hà Giang đã không đọng lại trong lần đọc đầu tiên, cũng như đá, núi, cung đường...Có lẽ, vì trí tưởng tượng của ta nghèo nàn, tất cả hiện lên trên chữ chỉ thấm đẫm khi bàn chân ta đã đặt lên vùng đất ấy).
Xin ngủ dưới vòm cây. Ừ, nhìn vòm cây, nhớ sự nương nhờ ủi an trong thơ Trịnh (văn xuôi hay ca từ của Trịnh Công Sơn, mình vẫn thích gọi là Thơ). Chợt nghĩ: Khi sống, ta thở nhờ cây; rồi đến khi ngủ giấc cuối cùng, ta lại nằm trong lòng cây, tan khỏi cõi này cùng cây, bởi cái hộp gỗ theo cùng con người vào lòng đất hay lòng ngọn lửa ấy, là "lòng cây" đó thôi...
Gần gũi đến vậy, nương nhau đến vậy, mà đâu dễ hiểu và yêu cho đúng..., "tình yêu" nhỉ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét