Thứ Năm, 13 tháng 5, 2021

Ngọn lửa nhỏ

Mùa khô này đi qua tôi với những quyến luyến khó bày tỏ bằng lời.

Lâu lắm rồi mới có ước muốn chân thành chia sẻ với một người chút thời gian của kiếp sống này, làm hoà với những cảm xúc không thể định danh, như yêu thương một vùng trời dịu dàng tịch mịch....Thảng hoặc gặp gỡ, dù không nói gì, nghe lòng đằm thắm ân tình, cảm ơn một sự có mặt khiến ngày ta sống vẫn còn bao rung động…

Giữa những ngày như thế, tôi nhớ đến An Ni Bảo Bối.

An Ni Bảo Bối là tác giả tôi yêu mến kể từ quyển sách đầu tiên cho tôi “gặp” cô: Đảo tường vy. Tôi cũng... yêu thích cả bài mình điểm cuốn sách này trên báo - bài viết tôi đặt tên Hương vị của du hành, và tình yêu... Nhìn thấy những bông hoa cô tịch u nhã hé nở nhẹ nhàng trong trái tim dịu mát của người viết, người đọc - tôi đã tìm cách lý giải vì sao cô đặt tên Đảo tường vy cho cuốn sách: Có lẽ, trong nỗi cô đơn tinh sạch, tâm hồn con người như một hoang đảo nở hoa - những bông hoa thuần khiết. Sóng đời xô dạt vào, nặng mà nhẹ như không.

Những câu chữ đó, mỗi lần đọc lại, cũng khiến tôi nhớ đến tôi của những ngày tháng đó - nỗi niềm mà tôi cưu mang, những thuần khiết mà tôi nuôi dưỡng, đôi khi đến mức cố chấp…

Đến gần đây, tôi mới “gặp” lại An Ni Bảo Bối qua Thanh tỉnh kỷ. Hiền lành, trầm tĩnh và chân thực – những phẩm chất cô đề cao cũng là những phẩm chất mà cô thật sự giàu có, trong cô, trong tác phẩm. Đọc cô, một lần nữa như nghe âm thanh của chính nội tâm mình vọng lại.

Thanh tỉnh kỷ có rất nhiều đoạn tác giả thủ thỉ về tình yêu:

“Chúng ta không hề yêu thương nhau. Thứ ta yêu là một cái tôi khác khúc xạ trên người đối phương. Phản quang mạnh mẽ mà không chân thực. Cứ ngỡ rằng mình rực rỡ lắm”.

“Phải qua rất lâu, mới hiểu rõ, yêu, tịnh không phải là công cụ để thỏa mãn nội tâm ích kỷ và kiêu ngạo của mình, cũng không phải là vũ khí để đối kháng bản chất hư vô. Nó chỉ là một kiểu phương thức tư duy. Nó là một kiểu tín ngưỡng”.

“Nó là sự tín nhiệm bằng lòng trong một khoảng thời gian nào đó, cùng một người trao đổi lẫn nhau quá khứ, ký ức và thời gian. Trao đổi phần quan trọng mà kín đáo trong sinh mệnh mỗi người. Lại không đòi hỏi đối với mỗi người".
 
“Tình yêu cổ điển có thể tồn tại trong im lặng mà không có bất cứ tiếng nói và yêu cầu nào. Ngọn lửa nho nhỏ âm thầm thắp cháy, chỉ dùng để sưởi ấm linh hồn bản thân, soi sáng mắt đối phương”.

An Ni Bảo Bối cũng có những chia sẻ khác, cho thấy một ngọn lửa khác cô trân trọng, kiên định hơn ánh lửa bập bùng kia: rằng một thị dân giữa chốn bụi hồng, "hằng ngày đối mặt với vô số dục vọng cùng khốn", "nếu có thể giữ vững lòng kiên trì tự mình tu hành" thì "đóa lan đơn sơ thơm ngát" dù "không ở nơi khe núi sâu thẳm tĩnh mịch, cũng có thể tự mình giữ lại một vùng trời đất thanh tịnh". Và cô nhắn nhủ: “Cô gái luôn độc thân cần sức mạnh nội tâm to lớn biết bao”...

Nhưng những ngày ...yếu đuối này, chỉ muốn nói với người - bạn - An Ni về ngọn lửa…lúc bùng lên lúc gần như tan biến. Của tình yêu. À ừ, tớ đang chiêm ngắm một ngọn lửa nhỏ, vừa muốn âm thầm thổi bùng, vừa chờ đợi nó tan biến.  Lặng lẽ thương yêu cho đến khi nó tan biến chắc cũng là một thiện ý ta có thể trao cho nhau, phải không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét