Thứ Tư, 21 tháng 4, 2021

Hoa cúc xanh hay Gió đọng trong vườn



Dịp sinh nhật "anh" (17-4) năm nay, Hà Nội, Hải Phòng, Sài Gòn, Hội An...lại vang vang thơ "anh" trong những không gian ấm những đôi môi ấm...Hôm qua mới có chút thời gian đọc những cảm nhận của mọi người về Se sẽ chứ..., nhớ "anh", lưu lại ở đây bài đã viết vào tháng tư 4 năm trước:

Tối nay kịch anh viết diễn ở Sài Gòn, giữa "mùa của nắng, của quả chín, của trời biếc và của những mối tình đầu" (*). Khán phòng chính lẫn tầng lầu của Nhà hát Quân Đội không còn 1 chỗ trống, khán giả đến sau phải ngồi bệt ở các bậc thang và đứng ken dày phía sau hàng ghế cuối. Đông như mọi khi kịch anh viết diễn cho khán giả thủ đô. Anh ở "nơi nào đó" có xúc động không, Vũ ơi?

Là vở "Hoa cúc xanh trên đầm lầy" anh ạ. Rất nhiều thoại khiến khán giả vỗ tay vang rạp. Và có lời thoại làm khán phòng lặng phắc.

Lúc Hoàng "của anh" gọi to "Vân ơi!", "Liên ơi!", hình như khán giả cũng đang gọi vang như vậy trong lòng. Gọi một sự trở về với những thiện lành nguyên sơ của tuổi thơ chưa bị vẩn đục bởi áo cơm nhỏ nhặt đời thường, bởi lợi danh chìm nổi. Xem kịch anh, lại thương anh quá, Lưu Quang Vũ ơi! Anh tin không, một lần nữa, anh khiến cho khán giả - dù 3 phần tốt 7 phần xấu hay 7 phần tốt 3 phần xấu - đều thảng thốt "đi tìm", nhận chân lại phần tốt đẹp của mình, giữ chặt lại chúng, như giữ Chân Hạnh Phúc.

Bởi như anh nói đó - vừa như tuyên ngôn vừa như đối thoại với chút hoài nghi của chính mình - giữa thời đại từng biếc xanh lý tưởng mà nhiều biến động, nhiều xoay trở của lòng người:

Những điều tốt đẹp dứt khoát phải hiện hữu, chỉ là ta muốn giữ lại hay không. (**)

Có niềm tin nào tươi trong hơn thế? Có thao thức nào đẹp như gió đọng trong vườn thế không?

Cảm ơn anh, vì tất cả những gì anh đã gửi vào ngôn ngữ, để thi thoảng, 1 lời thoại, 1 câu thơ thôi, mà nâng dậy tình yêu đời sống.

Xem kịch anh về, bỗng thèm đọc thơ anh.

Vườn em là nơi đọng gió trời xa/ Hoa tím chim kêu bàng thưa lá nắng...

Muốn hỏi những khu vườn của anh, có người đàn ông nào trung thực, tài hoa và nhiều say đắm như thế nữa không?...

Tôi biết, có những bạn bè thi thoảng lại mở tập thơ của anh ra, để nhớ thương những bông cúc xanh, để quên đi những vũng lầy, để thấy ngày đẹp lên, mùa đi qua rung động, "ấm áp và nhân hậu", như mùa hè tuổi trẻ của anh...

Khuya rồi, mà 1 vở kịch cho một ngày - hè - đẹp đã đủ rồi anh nhỉ? Hẹn ngày mai tôi sẽ đọc thơ anh để tiễn một ngày dài. Nhớ anh, còn đọc thơ cả đời...

-------------

(*) Lưu Quang Vũ nhắc về mùa hè trong nhật ký tuổi 15.
(**): Câu thoại cuối kết lại vở kịch Hoa cúc xanh trên đầm lầy, ghi theo trí nhớ.
Ảnh: từ Di cảo Lưu Quang Vũ (NXB Trẻ)

P.S: Những câu thơ đọc cho tháng tư năm nay:...Em là rễ nối liền anh với đất/ Lại là chồi mở búp đón sương mai/ [...]/ Em đã là tất cả:/ Sao của hoàng hôn/ Mầm thơm của mạ/ Niềm tin cần cho những năm gian khổ/ Và tình yêu nuôi nấng những con người. (Em (I))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét