[..] Này Platero, trong khi chuông chiều ngân nga, há con người chẳng nghĩ rằng đời sống nói chung, đời sống của chúng mình, làm mòn mỏi sức lực từng ngày đó sao, và há con người chẳng nghĩ rằng có một sức lực từ bên trong, một sức lực kiêu hùng hơn, miên trường hơn và tinh tấn hơn, làm dâng dậy, như bao nhiêu ngọn suối trời, bấy nhiêu sự vật lên tận những vì sao giờ đây đang thắp sáng giữa muôn đóa hoa hồng?…Muôn hồng…Đôi mắt người cũng thế, Platero ạ, đôi mắt ngươi mà ngươi không nom thấy, mà ngươi an nhiên hướng nhìn trời, cũng là hai đóa hồng xinh.
(Chuông chiều)
Này Platero, đóa hoa đẹp và thanh ghê, đóa hoa bên đường kìa! Lớp lớp đi qua - bò, dê, ngựa, cả người nữa - thế mà hoa, nõn nà mảnh mai thế kia, vẫn còn đây, không suy suyển, tím nhạt và nhỏ nhắn, bên bờ giậu chơ vơ, không hề vấy bẩn, không huề uế tạp.
Ngày ngày hễ đi đường tắt, cách chân dốc một đoạn, là ngươi có thể trông thấy nó trong lùm xanh. Đôi khi nó tựa kề một con chim thật nhỏ, chim này bay mất - tại sao chứ? - khi thấy bóng chúng tôi, đôi khi làn nước trong từ đám mây hè ứ lại trong hoa làm thành như một chiếc cốc nhỏ xíu...
Đóa hoa này sẽ sống ngắn hạn, Platero ạ, vẫn biết kỷ niệm về nó có thể bất diệt...
(Đóa hoa bên đường)
____________
Nguồn thi cảm của Juan Ramón Jiménez gạt bóng tối trên mắt người, để ta có thể nhìn thấy mọi thứ trong hơn, sáng hơn, nhìn thấy vạn vật đầy chất thơ để mình hân thưởng, cẩn trọng và nâng niu.
Đắm mình cùng tình yêu của tác giả với vũ trụ quanh ông, từ một vũng nước tù đến một đám mây hồng, từ ánh nắng trong của đỉnh trời đến những hạt mưa nhỏ dưới vòm cây, từ đóa hoa bên đường đến đám lựu trong vườn, từ dòng sông mùa xuân đến đầm lầy mùa hạ; ta sẽ mặc bao huyên náo nhiễm ô, chỉ thèm là chú lừa Platero đang dúi mũi vào cỏ thơm, đón những cơn gió trong veo trên đồi...; thèm là “tôi” đang hân hoan nhìn bầu trời qua đọt thông, hay tựa một góc vườn “ủ mình trong mùi ấm của hoa”, ngắm bầy sẻ nhỏ bằng đôi mắt người anh em, nghe tiếng dế kêu “huyền bí và chan hòa”, nghe tiếng - đêm về trong mát…
“Lòng ta ơi, hãy đọc cho ra những điều gì trong bóng tối!”. “Tôi” nói với mình như thế, trong một đoản văn đầu hành trình dạo chơi cùng hiền - giả - của - đồng - nội - Platero.
Còn “hoàng tử bé” Jiménez muốn ta đọc gì ở tác phẩm đẹp như sao trời này? Phải chăng: Cái quả địa cầu đang quay êm ả này, đời sống vô thủy vô chung này ...như “lòng một đóa hoa”, “nồng nàn, mênh mông và ấm cúng”, nếu mắt ta là đóa hoa sáng trong...
“Thiên nhiên một khi được tôn kính thì dâng tặng cho kẻ nào xứng đáng cái cảnh sắc thanh lãng của vẻ đẹp xán lạn, muôn đời của mình”. (Juan Ramón Jiménez).
Thiên nhiên đó, ta đủ tôn kính chưa, có nhìn bằng đôi mắt còn đủ trong hiền, để cảm đủ mọi lung linh huyền dịu?
(Đóa hoa bên đường)
____________
Nguồn thi cảm của Juan Ramón Jiménez gạt bóng tối trên mắt người, để ta có thể nhìn thấy mọi thứ trong hơn, sáng hơn, nhìn thấy vạn vật đầy chất thơ để mình hân thưởng, cẩn trọng và nâng niu.
Đắm mình cùng tình yêu của tác giả với vũ trụ quanh ông, từ một vũng nước tù đến một đám mây hồng, từ ánh nắng trong của đỉnh trời đến những hạt mưa nhỏ dưới vòm cây, từ đóa hoa bên đường đến đám lựu trong vườn, từ dòng sông mùa xuân đến đầm lầy mùa hạ; ta sẽ mặc bao huyên náo nhiễm ô, chỉ thèm là chú lừa Platero đang dúi mũi vào cỏ thơm, đón những cơn gió trong veo trên đồi...; thèm là “tôi” đang hân hoan nhìn bầu trời qua đọt thông, hay tựa một góc vườn “ủ mình trong mùi ấm của hoa”, ngắm bầy sẻ nhỏ bằng đôi mắt người anh em, nghe tiếng dế kêu “huyền bí và chan hòa”, nghe tiếng - đêm về trong mát…
“Lòng ta ơi, hãy đọc cho ra những điều gì trong bóng tối!”. “Tôi” nói với mình như thế, trong một đoản văn đầu hành trình dạo chơi cùng hiền - giả - của - đồng - nội - Platero.
Còn “hoàng tử bé” Jiménez muốn ta đọc gì ở tác phẩm đẹp như sao trời này? Phải chăng: Cái quả địa cầu đang quay êm ả này, đời sống vô thủy vô chung này ...như “lòng một đóa hoa”, “nồng nàn, mênh mông và ấm cúng”, nếu mắt ta là đóa hoa sáng trong...
“Thiên nhiên một khi được tôn kính thì dâng tặng cho kẻ nào xứng đáng cái cảnh sắc thanh lãng của vẻ đẹp xán lạn, muôn đời của mình”. (Juan Ramón Jiménez).
Thiên nhiên đó, ta đủ tôn kính chưa, có nhìn bằng đôi mắt còn đủ trong hiền, để cảm đủ mọi lung linh huyền dịu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét