Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2021

Chỉ còn 2 chữ hư không...





Gặp thi sĩ Nguyễn Đức Sơn lần đầu cách nay 9 năm ngay căn nhà gỗ nhỏ xíu trên Đại Lão sơn, lúc ấy ông còn khỏe, giọng khỏe, sang sảng đọc thơ cho tụi mình nghe, dạo chơi đồi thông Phương Bối và tiễn tụi mình đến tận chân đồi…Lần cuối thăm ông năm 2018, ông nằm bệnh, đã không thể có lại được hình ảnh "đám trẻ" ngồi quây quần nghe thơ ông giữa rừng thông.

Từ sau năm 2011, thi thoảng ông vẫn gọi điện cho mình để hỏi thăm báo Tuổi Trẻ - tờ báo ông vẫn đọc đều những ngày mắt còn sáng. Mấy mươi năm dài náu ở “rừng im” nhưng ông không hề lãng quên thế cuộc, vẫn luận bàn thời sự trong nước và quốc tế - dù giọng ông sau này nhiều lúc đứt quãng…

Ông thi thoảng cũng nhắn cả những bài thơ mới làm qua điện thoại…Nhiều lúc đang bận việc, mình vẫn gác lại để nghe ông, nghe lửa cháy và sự tịch mịch của một “rừng thơ” mang tên Nguyễn Đức Sơn.

Nghe tin ông mất, nhớ những ngày ấy, nghĩ thật biết ơn đời nếu ai đó còn có thể nhấc máy gọi cho nhau…

Mình thích nhất vẫn là cảm thức về vô thường trong thơ Nguyễn Đức Sơn. Thơ ông trình hiện kiếp nhân sinh là một cuộc “cắm đầu lao thẳng tới hư vô" "trước khi biến tan vào trong bụi cát". Phù du là thế, đi miệt mài trong cõi vô minh rồi về với hố thẳm, nhưng thế lại càng “bắt đầu thở là bắt đầu hạnh phúc”....

Mình cũng thích hình ảnh thiên nhiên tràn đầy trong thơ ông. Chữ của ông chỉ có thể là chữ của một người thật sự sống - với và hàm ơn thiên nhiên trong từng hơi thở phập phồng. Mình vẫn hay nhớ:

"Tôi về lắng cả buổi chiều
Nghe chim ăn trái rụng đều như kinh"; hay:

"Đồi cao ổi sót rụng một trái
Dòi ăn một bên ta một bên".

Nguyễn Đức Sơn từng có bút hiệu là Sao Trên Rừng. Thơ ông đầy hình ảnh các vì sao sáng - chiếu - rụng - rơi - trôi giữa "rừng phương Đông". Những đóa sao làm thi sĩ có thể hạnh phúc đến bật khóc, thắp lên bao mộng ước của đời sống hay làm rơi rụng mọi nỗi niềm, để chỉ còn hai chữ "hư không" đọng lại sau mỗi bài thơ.

Những ngày nằm bệnh, không biết ông còn nhớ nghĩ những câu thơ xưa:

"Mai kia tắt lửa mặt trời
Chuyện linh hồn với luân hồi có không"…; 

"Cưu mang oan nghiệp một trời
Anh nghe ngày rụng tiếng đời bay xa
Mai kia bóng thẳm huyệt tà
Ru anh em sẽ thật thà hơn em...";

"Còn một mình hỏi một mình
Có chăng hồn với dáng hình là hai
Từng trưa nằm nghỉ đất dài
Phiêu phiêu nhẹ cái hình hài bay lên… "

Nhẹ một hình hài giữa trời thinh không ông Sơn nhé. Hẹn ông, mai “đám trẻ” sẽ về nghe lại thơ ông giữa hư không…

11.6.2020

P.S: Biên trong ngày này năm ngoái, lưu ở đây nhân tròn 1 năm ông Sơn Núi rời cõi tạm. Mình quên chưa nói: Nguyễn Đức Sơn là một trong những nghệ sĩ có tinh thần công dân mạnh mẽ nhất mà mình biết. 

Hôm nay nhớ chuyến xe ấm áp đưa tụi mình về Phương Bối viếng ông một ngày tháng sáu.

Nay cũng nhờ một ghi chép ở blog này năm 2014 mà nhớ lời ông từng nói với mình: "Này ranh con, thế giới này lạ lùng lắm. Lạ lùng lắm!. Sau này Sơn núi có đặt một chân xuống huyệt rồi thì chân còn lại cũng phải trồi lên". Mong/ tin là ông đã luân hồi trở lại kiếp người để mà lại thương say cái thế giới lạ lùng này...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét