Thứ Tư, 2 tháng 6, 2021

Nhường nhau từng chút vui...





Mình hay cafe với Aung Min ở đây, mỗi khi anh về Việt Nam.

Có bao nhiều "người trai" ta có thể ngồi cùng trong sự thân thiết ấm áp vô ngại? Không nhiều, và Min trong số ấy.

Tách khỏi đám đông, không chơi Facebook, luôn tìm kiếm sự vắng lặng mà anh muốn mình thuộc về, Min có nhiều chốn trọ đặc biệt, những chuyến đi luôn - luôn - một - mình. Anh thường kể mình nghe các câu chuyện về những tình yêu li ti đến lớn lao anh tìm thấy ở đời sống xê dịch. 

Nhưng trên tất cả, mình nhìn thấy ở Min niềm "hạnh phúc tự thân" ở người - biết - sống - một - mình. Những câu chuyện với anh vì thế luôn nhẹ nhàng an vui, như chuyện về một cái dây leo chọn đường đi thật đẹp, chuyện cánh bèo mới nở, chuyện về một vòm cây, một cơn mưa chưa tới...Và những "kỳ quan" - những người tốt anh gặp trên đường, chưa bao giờ vắng mặt...

"Bên trời nắng lên nghe bao cuộc đời vui mà lòng rất mới" (*). Đời sống nhiều lúc, tưởng chỉ có thiên nhiên hòa điệu ân tình, và còn người an hòa nhường nhau từng chút vui...

Và hạnh phúc của Min với mình trong những cuộc - ngồi là ngắm những mướt xanh này, ngắm bức tượng này, lặng im nghe niềm an nhiên chảy từ mắt ông Phật hiền vào tim nhỏ thênh thang...

13.7.2018


P.S: "Đây" mình nhắc trong bài là quán cafe The Fig - một trong những quán cafe mình yêu thích nhất ở Sài Gòn, nhưng quán đã dời đi sau khi mình chụp bức ảnh này không lâu. Cảnh cũ không còn, đường xưa thôi ghé, mình thi thoảng nhớ ông Bụt này, mong ngày gặp lại...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét