Thứ Ba, 8 tháng 6, 2021

Bạn của đường khuya...


Cậu biết không A.N.,

Hôm trước kể với một người anh về một lời... tỏ tình, tớ ngạc nhiên sau chừng ấy năm - 17 năm có lẽ - tớ vẫn nhớ rành rọt từng từ của cậu: Cậu - có - cho - phép - tớ - yêu - cậu - không?

Và rồi, cũng lâu lắm rồi, hôm đó tớ nhớ về cậu, cậu của đôi mắt sâu, sống mũi cao và mái tóc xoăn bồng bềnh. Cậu của những đêm 1,2 g khuya vẫn đứng chờ tớ ngoài cổng toà soạn, chạy xe đạp song song hơn 10km với tớ, đưa tớ về tới cổng nhà mới quay đầu xe...

Ký ức đẹp quá, mà thời gian khiến mọi thứ bị ngàn lớp sương mờ che phủ, tớ không còn nhớ rõ những gì chúng ta đã trò chuyện các đêm đường thênh thang vắng ấy... Chắc là những tin bài tớ đã phải xử lý cho báo điện tử? Nhà của cậu ở đâu giữa lòng thành phố, tớ có biết không? Tớ có "cấm" cậu đừng tới nữa? Ba mẹ có la cậu bỏ nhà đi giữa khuya? Buồn thật, tớ không trả lời được. Chữ của cậu, còn lại trong tớ là cái câu khiến tớ bất ngờ đó, kể ra thì trí nhớ quá tệ hay tớ quả vô tình...:(

Những lúc dắt xe ra gặp cậu đứng đợi, tớ đã nghĩ đó là tấm lòng hào hiệp của người bạn nhỏ tuổi lo lắng cho tớ thân gái một mình khuya khoắt, tớ đã không biết đó là tình cảm gì nếu cậu không nói ra, dù mắt cậu rất ướt... Mà đoạn tuổi hoa niên ấy, chúng mình đều còn trẻ lắm, cũng có thể cậu lầm đấy thôi...

Giờ thì, tớ biết, mãi mãi, sẽ không có ai đưa tớ về như cách của cậu, không ai tỏ lòng như cách của cậu...Và cái trí nhớ bội bạc làm tớ nhận ra, có bất cần thế nào thì ta cũng ngã lòng trước chữ... yêu.

Cậu vẫn kiên trì con đường tu hành đó chứ? Cậu có hạnh phúc không? Mấy lời muộn ghi xuống này, để phòng trí nhớ có hao mòn thì tớ vẫn còn nhớ về cậu. Tạ ơn người đã giúp tớ an lòng những đường khuya. Tạ ơn Sài - Gòn - đêm có cậu. Nguyện cho cậu một đời sống thật an nhiên, A.N. nhé!...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét