Thứ Hai, 8 tháng 3, 2021

Một Tuôn - đầy - lặng - lẽ



về cô chủ nhỏ của Hiên Cúc Vàng, Bình Hoà một thuở


Một Tuôn - đầy - lặng - lẽ.

Trong mộ‎t entry nào đó đã xa, em viết bốn từ này, hình như khi em nhìn về một dòng sông và nghe nước mắt mình chảy, giữa những dấy động lâm li của những cuộc chạy trốn, tìm về.

Em tự gọi mình là một "cô - em - không - tìm - được - tính - từ- nào - để- miêu- tả". Thật đúng vậy, mình không tìm được tính từ nào đủ để nói về em, dù có một hay n dữ kiện. Chỉ biết, chính em là một "tuôn - đầy - lặng - lẽ", một dòng sông của hàng vạn máy động cảm xúc, một tàng thư giấu kín, một người tình bền sâu của những khúc nhạc tình.

Em, là Thanh âm nhẹ nhõm mà u trầm, là Phấn thơm là Khói mềm, là Mưa giữa đêm khô là Bờ mi ngập ngừng, là Bước chân vừa "bình minh đang tới" vừa xa vắng hoang mang, là Tiếng hát bay lên từ cơn sóng, là Chữ là Văn có khả năng róc từng phân tử tế bào đang run rẩy hoài nghi ngất ngưỡng hay dịu dàng cần mẫn hát thương.

Là một - Giọng- riêng - em, một - Thanh - đới - riêng-em.

Một kỳ nữ, không ‎đùa :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét